Yêu Long Cổ Đế

Chương 4217: Dám cùng con trai của ta đoạt nữ nhân?

Chương 4217: Dám tranh giành nữ nhân với con trai ta? Thể tu!
Điện chủ Thần Long điện Chu Mục, đường đường cường giả đỉnh phong Thiên Thần cảnh, lại là một kẻ thể tu! Người thể tu vốn dĩ hiếu thắng hơn so với tu sĩ võ đạo cùng cấp bậc, thảo nào tu vi đỉnh phong Thiên Thần cảnh của hắn lại có một phần chiến lực Cổ Thần cảnh. Dù chỉ là một phần rất nhỏ, nhưng đó vẫn là chiến lực Cổ Thần cảnh. Ít nhất, trong các đỉnh phong Thiên Thần cảnh ở Thượng Đẳng tinh vực, Chu Mục có thể nói là vô địch.
“Không biết phụ thân đại nhân khi nào mới có thể vượt qua giới hạn, triệt để thăng cấp lên Cổ Thần cảnh?” Trong mắt Chu Quần ánh lên vẻ háo hức: “Chờ phụ thân đại nhân đạt đến Cổ Thần cảnh, Thần Long điện của ta có thể nhảy vọt, lọt vào top 3 các thế lực ở rìa Thất cấp khu!”
“Còn sớm lắm!” Đối với lời nịnh nọt của Chu Quần, Chu Mục không để trong lòng. Hắn liếc nhìn Chu Quần, quát lớn: “Không tu luyện, suốt ngày chỉ biết ở đây lơ đãng, ngươi đến khi nào mới đạt được tu vi như phụ thân?”
Nghe vậy, các đệ tử Thần Long điện xung quanh thầm tặc lưỡi. Nghe có vẻ là quát lớn, nhưng trong đó đầy sự cưng chiều, không cần nói cũng hiểu!
“Hắc hắc, hài nhi không có tư chất như phụ thân, có ý mà cũng lực bất tòng tâm!” Chu Quần cười hề hề.
Chu Mục bất đắc dĩ thở dài, sau đó nghiêm túc dạy bảo: “Thể tu căn bản không cần tư chất, chỉ cần nghị lực của ngươi được một nửa của phụ thân, một ngày nào đó sẽ vượt qua ta.”
“Nghị lực của phụ thân kinh thiên động địa, làm sao hài nhi có thể sánh bằng?” Chu Quần nói đương nhiên.
Các đệ tử Thần Long điện xung quanh lập tức cười nhạo trong lòng. Lười biếng thì nói lười biếng, còn phải tìm lý do đường hoàng, với tính cách của Chu Quần, nếu không có bối cảnh Thần Long điện, có lẽ đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Chu Mục rõ ràng không có ý định trách tội Chu Quần, dù sao đây là con trai độc nhất của hắn, hắn đã sớm quen rồi. Hơn nữa Chu Mục vẫn cho rằng Chu Quần lười nhác như vậy, có liên quan lớn đến sự nuông chiều của hắn, không thể trách hoàn toàn lên Chu Quần được.
"Lại đây."
Chu Mục vẫy tay, bảo Chu Quần đến bên cạnh mình, rồi lấy ra một viên đan dược màu xanh lục đậm, nói: "Đây là sinh mệnh chi đan, sau khi dùng có thể tăng cho ngươi mười vạn năm tuổi thọ."
"Hắc hắc, đa tạ phụ thân!" Mắt Chu Quần sáng rỡ.
Hai người nói chuyện hoàn toàn không hề che giấu, khiến các đệ tử xung quanh ghen tị. Đúng vậy a... Không tu luyện thì sao? Lười biếng thì đã làm sao? Chỉ cần có người cha như vậy, lo gì hết tuổi thọ? Sinh mệnh chi đan không cần phải tận lực luyện hóa, nên Chu Quần nuốt luôn vào bụng.
Lúc này Chu Mục mới tìm một phiến đá ngồi xuống, nói: "Mấy ngày nay phụ thân bế quan tu luyện, không có cơ hội gặp ngươi, kể cho ta nghe xem, ở Nữ Nhi cung, có để ý cô nương nào không?"
"Có!" Chu Quần lập tức trả lời.
"Ồ?"
Chu Mục không khỏi lộ ra nụ cười, xoa đầu Chu Quần: "Thật sự có cô nương lọt vào mắt xanh của con trai ta?"
"Đệ tử Nữ Nhi cung mấy trăm vạn, đều là nữ, nếu nói mỹ nữ thì nhiều hơn mấy đại thế lực kia rất nhiều, hài nhi có thể coi trọng cũng là lẽ thường." Chu Quần cười nói.
"Tiểu tử này, còn học được khiêm tốn?"
Chu Mục tâm tình rất tốt: "Nói đi, con thích người nào? Chỉ cần không phải Nghiêm Vân, phụ thân sẽ nghĩ cách, để con cưới nàng về nhà!"
“Phụ thân, Nghiêm Vân đã lớn tuổi rồi…” Chu Quần im lặng nói.
“Ha ha ha ha...”
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của con trai, Chu Mục không khỏi cười lớn. Đây chẳng phải là lý do mà mình cưng chiều hắn sao?
Tính cách của Chu Quần ở bên ngoài kiêu căng, Chu Mục tự nhiên biết. Nhưng kiêu căng thì đã làm sao? Hắn có vốn liếng kiêu căng! Hơn nữa trước mặt mình, hắn vẫn luôn ngoan ngoãn, không dám vượt khuôn. Đây là con trai của mình, chẳng lẽ không nên cưng chiều sao?
“Thằng bé không phải là kẻ ngu, biết ai nên đụng vào, ai không nên đụng, ta tự nhiên yên tâm.” Chu Mục thường tự nói với mình như vậy.
“Nói đi, rốt cuộc con thích cô nương nào?” Chu Mục hỏi lại.
“Tương Đình, một trong mười tám Thánh nữ của Nữ Nhi cung.” Chu Quần nói.
“Thì ra là nàng... Ta cũng có chút ấn tượng về cô bé này, dáng dấp không tệ, khí chất hơn người, cũng hiểu lễ nghĩa, miễn cưỡng cũng xứng với con.” Chu Mục gật đầu.
Miễn cưỡng? Các đệ tử xung quanh đang khoanh chân tu luyện, nhưng vẫn luôn dựng tai lên nghe. Đường đường Thánh nữ Nữ Nhi cung, danh tiếng của Tương Đình bọn họ đã nghe qua rồi. Xét về tư chất, tu vi, Tương Đình không coi là thiên kiêu, nhưng cũng không kém Chu Quần là bao. Mà xét về danh tiếng, khí chất, Chu Quần sao có thể so được với người ta? Nếu không phải có Thần Long điện làm bối cảnh, Chu Quần có tư cách gì mà mơ tưởng Tương Đình?
“Điện chủ thật sự quá nuông chiều hắn rồi!”
“Haiz, đầu thai cũng là một loại học vấn.”
“Hi vọng đừng vì hắn mà gây họa cho Thần Long điện.”
“...” Các đệ tử đều lặng lẽ nghĩ thầm.
Trước bàn đá, Chu Mục cười ha hả nói: "Nếu thích thì không cần kéo dài, ngày mai phụ thân sẽ phái người mang lễ vật đến Nữ Nhi cung hỏi cưới, Tương Đình đó, nhất định sẽ là của con."
"Phụ thân, nhưng mà..."
"Hả? Có vấn đề gì sao?"
Chu Quần do dự, có vẻ không biết nên nói thế nào. Thấy vậy, Chu Mục nhíu mày, nói: “Có gì cứ nói thẳng, lẽ nào Tương Đình từ chối con? Cô ta dám từ chối con trai của Chu Mục ta sao?”
"Haiz..." Chu Quần lắc đầu thở dài.
Điều này khiến Chu Mục có chút đau lòng, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy? Với thân phận của con, lẽ ra Tương Đình không nên từ chối con chứ!" Các đệ tử xung quanh cũng nghi ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ của Chu Quần, họ luôn cảm thấy có chút ghê tởm. Quả thật là giả tạo! Có lẽ chỉ có trong mắt Chu Mục, Chu Quần mới thật sự buồn bã đi.
"Phụ thân, là như vầy."
Chu Quần lén nhìn Chu Mục một cái, thấy vẻ mặt lo lắng của ông ta, trong lòng thầm cười, nhưng ngoài mặt vẫn buồn bã nói: “Hài nhi thật sự rất thích Tương Đình cô nương, Tương Đình cô nương cũng không có từ chối con, nhưng lúc con thổ lộ với nàng, lại có kẻ từ bên trong ngáng chân, trực tiếp cướp Tương Đình cô nương đi rồi.”
"Hả?"
Chu Mục trừng mắt, lửa giận bùng lên. “Còn có người dám cướp nữ nhân của con?!” Không phải Chu Mục tự đại, cảm thấy mình vô địch thiên hạ. Mà là ông ta biết, người của mấy thế lực lớn đều có giao tình với mình, không thể nào công khai tranh giành phụ nữ với Chu Quần. Mà Chu Quần tuy kiêu căng, nhưng cũng không phải đồ ngốc, nếu là người của thế lực lớn, hắn sẽ không đến đây kể khổ với mình.
Cho nên, Chu Mục suy đoán trước rằng kẻ dám tranh giành nữ nhân với Chu Quần chắc chắn không phải người quá mạnh! Nếu vậy, còn phải lo lắng cái gì nữa?
“Nói, rốt cuộc là ai!” Chu Mục trầm giọng hỏi.
Chu Quần thầm vui sướng, biết thời cơ đã đến, liền nói ngay: "Phượng Hoàng tông, Nhất Kiếm thánh chủ, Tín Lăng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận