Yêu Long Cổ Đế

Chương 2: Ta nếu là không cưới đâu?

Chương 2: Ta nếu không cưới thì sao?
Lời Tô Hàn vừa thốt ra, phòng khách lập tức im bặt. Rõ ràng không ai ngờ được, với tình cảnh của Tô Hàn lúc này mà còn dám… nói những lời đó với Tô Vân Sâm.
Chỉ có Tô Vân Minh ngồi ở vị trí chủ tọa là khẽ nhếch mép cười. Hắn biết, con trai mình từ nhỏ đã có loại ngạo khí này, thiên tài thì thường có, phế vật thì... vẫn cứ có!
Mặt Tô Vân Sâm không nén được giận, hừ lạnh nói: "Ta không phải sư phụ ngươi, cũng chẳng phải đạo của ngươi, nhưng ta là trưởng bối của ngươi..."
"Vậy là được rồi." Chưa để Tô Vân Sâm nói hết câu, Tô Hàn đã xua tay, thản nhiên nói: "Ngươi không phải sư phụ ta, vậy ta không cần tôn kính ngươi. Ngươi cũng không phải đạo của ta, ta càng không cần để ý đến ngươi!"
"Ngươi!" Tô Vân Sâm suýt nữa phun cả máu, Tô Hàn sau khi tu vi xuống dốc thì trở nên trầm mặc ít nói, mặc người khác giễu cợt thế nào cũng không phản bác nửa lời. Không ngờ lúc này, trước mặt nhiều người như vậy, Tô Hàn lại thay đổi thái độ, chống đối mình như vậy, khiến Tô Vân Sâm định làm ra vẻ uy phong bị mất mặt.
"Đại ca, chuyện này ngươi thấy thế nào?" Thấy Tô Vân Sâm vẫn muốn gây sự, Tô Vân Minh khẽ ho một tiếng, nhìn sang Tô Vân Liệt vẫn luôn ngồi ở đó chưa mở miệng.
Tô Vân Liệt là đại gia chủ của Tô gia, nắm giữ mạch máu kinh tế của gia tộc, mọi người vẫn luôn hết sức kiêng dè hắn. Mà hắn ở trong Tô gia vẫn luôn giữ thái độ trung lập, không nghiêng về Tô Vân Minh, cũng chẳng ngả về Tô Vân Sâm và Tô Vân Bằng.
Lúc này nghe Tô Vân Minh hỏi, ánh mắt mọi người đều tự nhiên chuyển dời lên người Tô Vân Liệt. Chỉ cần Tô Vân Liệt lên tiếng đồng ý, thì Tô Hàn chắc chắn phải cưới Nhị tiểu thư nhà Tiêu gia!
Hầu hết mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Tô Vân Liệt, chỉ có Tô Hàn là mắt vẫn nhắm nghiền, tựa như kết quả thế nào cũng chẳng liên quan đến hắn.
Tô Vân Liệt mím môi, đảo mắt nhìn đám người bên dưới, thở dài nói: "Vân Minh, tình hình của Tô gia hiện tại ngươi cũng rõ, Trần gia và Lâm gia như hai con hổ, vẫn luôn rình rập chúng ta. Tô gia ta không có bối cảnh, nếu thật có thể tìm được một chỗ dựa, chưa hẳn không phải là chuyện tốt."
Nghe vậy, sắc mặt Tô Vân Minh thay đổi, trầm mặc xuống. Ý của Tô Vân Liệt đã rất rõ ràng!
Mà Tô Vân Sâm và Tô Vân Bằng thì không để ý đến ánh mắt của người ngoài, trực tiếp cười ha hả. Thực tế lúc này trong Tô gia, chẳng ai dám có ý kiến gì với họ, Tô Hàn giờ đã là phế vật, ở cái đại lục Long Võ coi trọng thực lực này, Tô Vân Minh coi như không có người nối dõi, cái vị trí gia chủ này sớm muộn gì cũng bị hai người Tô Vân Sâm và Tô Vân Bằng hất xuống.
"Ngay cả đại gia chủ cũng đã đồng ý, Tô Hàn, ngươi còn gì để nói nữa không?" Tô Minh Hiên lại cười lạnh nói.
"Đúng vậy, uy vọng của đại gia chủ rất cao, dù cho gia chủ cũng phải nghe theo, nếu ông ấy đã ra lệnh, ngươi còn dám không tuân theo sao?" Tô Minh Huy càng thêm châm chọc khiêu khích.
Tô Hàn thậm chí không thèm liếc mắt nhìn bọn họ, thản nhiên nói: "Ta muốn cưới ai, đó là việc của ta, không cần đến người khác đồng ý, cũng không cần đến người khác thay ta làm chủ."
"Chuyện đến nước này rồi, ngươi còn dám càn rỡ? Thật sự cho rằng mình vẫn là cái thiên tài mà hai năm mở ra bốn mạch long, ba năm mở ra tám mạch long ngày xưa sao?" Vẻ mặt Tô Minh Hiên âm trầm.
Thiên tư của hắn và Tô Minh Huy ở Tô gia cũng coi như không tệ, chỉ là Tô Hàn như một ngọn núi lớn, luôn đè nặng trên đầu bọn hắn, khiến họ không thể ngóc đầu lên được. Bọn họ đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi!
"Tô Vân Minh, ngươi còn không quản con của mình đi!" Tô Vân Bằng thừa cơ phát huy nói: "Đến cả đại ca mà nó còn không để vào mắt, thật là không ra gì! Con không dạy, lỗi của cha, xem ra ngày thường, ngươi cũng chẳng xem đại ca ra gì!"
"Ta đương nhiên không xem đại ca vào mắt." Tô Vân Minh nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. Ngay cả Tô Vân Liệt cũng nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng mình luôn giữ thái độ trung lập, sao Tô Vân Minh lại không coi mình ra gì?
Tô Vân Sâm và Tô Vân Minh thì suýt cười ra tiếng, lúc này muốn làm loạn lên. Nhưng chưa kịp bọn họ mở miệng, Tô Vân Minh lại vỗ ngực, đương nhiên nói: "Trong mắt ta, đại ca như huynh như cha, có thể các ngươi xem ông ấy chỉ là cho có, còn ta, lại là đặt ông ấy trong tim!"
Hai người Tô Vân Sâm suýt chút nữa phun máu, lời đến miệng lại bị nghẹn lại. Tô Vân Liệt ngẩn người, hồi vị một lát, cười khổ lắc đầu.
Tô Hàn cũng liếc nhìn Tô Vân Minh một cái, không ngờ "phụ thân" mình nhặt được này lại có tài ăn nói đến vậy. Câu nói này có thể nói là một mũi tên trúng ba con nhạn.
Vừa nịnh bợ Tô Vân Liệt, vừa ép lại Tô Vân Sâm và Tô Vân Bằng, đồng thời, lại vô thanh vô tức làm cho ấn tượng của hai người Tô Vân Sâm trong lòng Tô Vân Liệt thấp đi một chút.
Thừa dịp này, Tô Vân Minh nói: "Ta thấy chuyện này còn cần phải bàn bạc lại, tình hình của Tô Hàn, mọi người đều biết, nhưng Tiêu gia lại không biết, Tiêu gia coi trọng thiên tư của Hàn Nhi, nên mới đồng ý gả Tiêu Vũ Nhiên cho Tô Hàn, một khi thành hôn, chuyện này nhất định sẽ bị Tiêu gia biết được, đến lúc đó, không những Tô Hàn gặp nguy hiểm, mà cả Tô gia ta cũng phải gặp họa!"
"Chợ của Tô gia đã bị thu mua hơn phân nửa, nếu Tô Hàn có thể cưới Tiêu Vũ Nhiên, ít nhất cũng có thể cho Tô gia chút cơ hội thở dốc." Tô Vân Sâm tranh cãi.
Tô Vân Minh cũng nói: "Lão Tứ, ta thấy là ngươi quá lo lắng. Với tình thế hiện tại của Tiêu gia, bọn họ xem trọng thể diện, cho dù sau này có phát hiện ra chuyện này, cũng sẽ không ầm ĩ truy cứu, cùng lắm thì cũng chỉ..."
"Cũng chỉ cái gì?" Tô Vân Minh giận dữ nói: "Chính là giận dữ, đánh chết Tô Hàn, rồi sẽ không liên lụy đến Tô gia ta, đúng không? Các ngươi đây là đang dùng tính mạng con trai ta để đánh cược, chuyện này ta tuyệt đối không đồng ý!"
"Dù thế nào đi nữa, đại ca đã đồng ý, ta và tam đệ cũng tán thành theo quy định của gia tộc, Tô Hàn nhất định phải cưới Tiêu Vũ Nhiên, hơn nữa còn phải rình rang cưới!" Tô Vân Sâm nghiến răng nói.
"Không được!" Tô Vân Minh đập mạnh tay lên ghế, có long khí tiêu tán, suýt chút nữa đã làm vỡ cả ghế.
"Vân Minh!" Tô Vân Liệt bỗng lên tiếng: "Chuyện đã đến nước này rồi, ngươi không quyết được nữa đâu. Nếu Tô Hàn thật sự có thể giúp Tô gia ta vượt qua cơn nguy nan này, mặc kệ kết quả thế nào, nó vẫn là anh hùng của Tô gia. Ta tin, cho dù lão tổ không bế quan, cũng sẽ đồng ý việc này."
Mặt Tô Vân Minh đỏ bừng, lửa giận trong lòng bùng lên, nhưng Tô Vân Liệt nói không sai, dù mình là gia chủ, chuyện này mình cũng không còn quyền quyết định.
"Việc này quyết định như vậy đi." Thấy Tô Vân Minh im lặng, Tô Vân Sâm đắc ý lộ rõ trên mặt.
"Quyết định?" Đúng lúc này, Tô Hàn đột ngột lên tiếng: "Vậy nếu ta không cưới thì sao?"
"Không cưới?" Tô Vân Sâm cười lạnh: "Ngươi là hậu bối của gia tộc, đương nhiên phải tuân theo quy định của gia tộc, nếu không cưới theo quy định, thì phải phế tứ chi, trục xuất khỏi gia tộc, ném đến núi yêu ma cho sói ăn!"
"À, đúng, còn có một cách." Tô Vân Sâm cười trên nỗi đau của người khác nhìn Tô Hàn, rồi lại nói: "Nhà Tiêu gia đưa ra hôn kỳ là nửa năm sau, nếu trong nửa năm này ngươi có thể giống như Tiêu Vũ Tuệ, tiến vào Hàn Vân tông, trở thành đệ tử nội môn, xây dựng 8 long mạch, thì tự nhiên không cần cưới Tiêu Vũ Nhiên nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận