Yêu Long Cổ Đế

Chương 5411: Chúa Tể cảnh ra sân phương thức

Một giọng nói rất có từ tính, ánh kiếm của hắn cũng cực kỳ khủng bố!
"Bá bá bá..."
Rõ ràng chỉ là một kiếm chém ra, nhưng lại cho đám thiên ma vực ngoại kia cảm giác như cả bầu trời đều bị kiếm khí càn quét.
Thiên ma vực ngoại cấp bậc Thất trọng Tổ Thánh căn bản không dám cùng một Tổ mạnh mẽ chống đỡ, mà lựa chọn tránh né.
Nhưng chúng nó có thể trốn, những Tổ Thánh có tu vi thấp hơn lại không thể tránh khỏi.
"Phốc phốc! Phốc phốc! Phốc phốc..."
Trong nháy mắt, lại có năm tên thiên ma vực ngoại cấp Tổ Thánh bị giết.
"Tê!!"
Trên mặt đất, truyền đến vô số tiếng hít vào khí lạnh.
Có nhân tộc, có yêu ma, cũng có cả thiên ma vực ngoại.
Dùng sức của một người mà chống lại hơn mười thiên ma vực ngoại cấp Tổ Thánh, vẫn có thể tạo thành cục diện nghiền ép và quét ngang.
Bọn họ thật sự khó tưởng tượng nổi, một Tổ mạnh, đến cùng đã đạt đến trình độ khủng bố cỡ nào.
"Đây, đây là một Tổ sao?"
Tô Tuyết từ xa nhìn nam tử thanh y khoác ngoài, tay cầm trường kiếm, tuấn dật phóng khoáng kia, trong đôi mắt thanh lãnh của nàng, dường như chứa đựng vài tia sắc thái khác lạ.
"Hưu!"
Đúng lúc này, một móng vuốt dữ tợn đột nhiên từ hư không vươn ra, chụp về phía sau lưng Tô Tuyết.
Tô Tuyết biến sắc, vừa định né tránh thì một bóng người chợt lóe lên, bắt lấy cái móng vuốt kia, rồi sau đó dồn lực lượng tu vi vào đó, hung hăng rung chấn.
"Ầm!"
Một tiếng nổ trầm vang lên, máu tươi bắn tung tóe, một viên tinh huyết của thiên ma rơi xuống mặt đất.
"Nha đầu, vào lúc nguy hiểm thế này, ngươi đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy hả?" Bạch Dương lên tiếng.
Vừa rồi chính hắn là người kịp thời ra tay, giúp Tô Tuyết ngăn cản tên thiên ma vực ngoại kia.
"Ta..."
Tô Tuyết hơi đỏ mặt, theo bản năng liếc mắt nhìn lên hư không, rồi vội vàng thu hồi tầm mắt.
Bạch Dương lộ vẻ nghi hoặc, cũng ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy một Tổ phong hoa tuyệt đại kia đang đại sát tứ phương.
Bạch Dương đã sống lâu như vậy, nào có chuyện gì mà không hiểu?
"Cô nàng thanh lãnh, đạm mạc này cũng động lòng xuân rồi sao?"
Khẽ nhếch mép, Bạch Dương giả ho hai tiếng rồi nói: "À khụ khụ, quả thực là hắn kinh diễm vô song, cử thế vô song, nhưng mà...Về tuổi tác có phải là hơi chênh lệch nhiều rồi không?"
"Bạch Dương bá bá, người đang nói gì thế!"
Tô Tuyết trừng mắt, mặt càng đỏ, hận không thể tìm được cái kẽ đất nào để chui xuống.
Dù bề ngoài không thừa nhận, nhưng trái tim nàng đã sớm đón nhận cảm giác hươu nhỏ chạy loạn, đập thình thịch.
Nhìn về phía nơi xa, Tô Tuyết vẫn đang tiếp tục chém giết cùng đám thiên ma vực ngoại, Bạch Dương lộ ra một bộ dáng vẻ Ta hiểu tất cả.
"Về tư chất, về tướng mạo, nha đầu này đều không hề kém hơn lão già kia, chỉ có điều là tuổi tác... Hắn lại là nhân vật cùng thời với Tông chủ!"
"Hừ, tuổi đã cao như vậy mà còn cố giữ một bộ túi da khiến người ta khinh bỉ như vậy, lão già đó cũng quá xảo trá rồi!"
"Hắn đẹp trai hơn ta sao?"
Bạch Dương sờ lên cằm mình: "Ừm, chắc cũng không khác biệt mấy."
Tự luyến thì tự luyến, nhưng Bạch Dương vẫn không hề lơi lỏng cảnh giác.
Tô Tuyết là con của Tô Hàn, việc nàng ra chiến trường, cùng thiên ma vực ngoại chém giết đã không còn là chuyện rèn luyện đơn thuần nữa, mà là bản thân nàng hành động để làm gương.
Tô Hàn làm Phượng Hoàng tông chủ, phải chủ trì toàn cục, còn Tô Tuyết, Tô Âm, Tô Ca thì lại cần phải thông báo cho thiên hạ rằng, mỗi người Phượng Hoàng tông đều đang chiến đấu cùng thiên ma vực ngoại!
Bạch Dương cho dù mình gặp chuyện gì cũng tuyệt đối không cho phép Tô Tuyết xảy ra chuyện.
Chuyện của Tô Tuyết cũng chỉ là một trong vô vàn những chuyện nhỏ trên chiến trường mà thôi.
Trên hư không, một Tổ đã giết sạch đám thiên ma vực ngoại vây công mình, trước khi hắn đi đến trước trường hà, đã có gần ba mươi thiên ma vực ngoại cấp Tổ Thánh chết trong tay hắn.
"Ngươi là ai?!" Linh Hoàng bình tĩnh hỏi từ xa.
Một Tổ nhìn về phía nó, nhưng không trả lời mà vung trường kiếm trong tay, cùng với Nhị Tổ, Tam Tổ và Tứ Tổ ba người đang ở đó, mạnh mẽ phong tỏa trường hà bằng Phong Thiên Võng.
Phong Thiên Võng quá lớn, lớn hơn so với trận pháp mà Viễn Cổ Chi Lệ bố trí, chiều ngang bắc nam ít nhất phải vượt quá cả triệu dặm.
Sau khi Phong Thiên Võng được bố trí, số lượng thiên ma vực ngoại xuất hiện ở khu vực phía nam này, rõ ràng đã ít đi rất nhiều so với những nơi khác.
"Bọn sâu kiến tầm thường, đúng là ngu xuẩn hết thuốc chữa!"
Linh Hoàng nhìn chằm chằm đám người một Tổ, cười lạnh nói: "Đợi Chân Hoàng tộc ta giáng thế, rồi xem các ngươi còn giãy giụa được đến khi nào!"
Một Tổ lần nữa nhìn về phía Linh Hoàng, trong mắt lộ ra sát cơ nồng đậm.
Nhưng Linh Hoàng vẫn luôn đứng ở bên trong trường hà, xung quanh lại có các thiên ma vực ngoại cấp Tổ Thánh hộ vệ, hơn nữa những thiên ma vực ngoại khác vẫn tiếp tục từ những cánh cửa huyết sắc đi ra, muốn giết nó thì trên cơ bản là không thể.
Vì vậy, một Tổ không làm những hành động vô ích đó, hắn cùng mọi người Nhị Tổ từ trên hư không lui xuống, phát động công kích về phía những thiên ma vực ngoại đã hạ giới.
"Xoạt!!"
Đúng vào lúc này, ở một nơi rất xa, bỗng nhiên xuất hiện một làn sương máu màu đỏ.
Sương máu cuồn cuộn, giống như khói lửa, nhưng còn nồng đậm hơn cả khói lửa, gần như tạo thành thực chất, giống như một cột máu rắn chắc, xuyên thẳng mây xanh vọt lên!
"Ừm?"
Đám người Tô Hàn ánh mắt co rút, trực giác cực mạnh của những cường giả đỉnh cấp, khiến bọn họ ngay khi nhìn thấy cột máu kia liền cảm thấy một loại nguy cơ mãnh liệt!
"Đó là hướng Cát Minh Sơn Xuyên!" Một người lên tiếng, chính là Thiên Xứng một trong Hoàng Đạo Thập Nhị Cung.
Cự Giải, Thủy Bình phụ trách chủ trì trận pháp, Bạch Dương bảo vệ Tô Tuyết, còn Thiên Xứng thì một mực thủ hộ bên cạnh Tô Hàn.
"Nhanh đi xem xét, không thể chậm trễ!" Tô Hàn nói.
"Vâng!"
Thiên Xứng, Thần Quang không dám chậm trễ, lập tức đi về phía Cát Minh Sơn Xuyên.
Với tu vi của bọn họ, chỉ trong chốc lát đã đến được Cát Minh Sơn Xuyên.
Mà cảnh tượng trước mắt, khiến họ kinh ngạc tột độ!
Chỉ thấy vô số thiên ma vực ngoại, đủ loại cấp bậc khí tức tỏa ra, tất cả đều đang ngồi trong một thung lũng của Cát Minh Sơn Xuyên.
Giữa bọn chúng là cột máu phóng lên trời!
Gốc cột máu là vô số máu tươi tạo thành một cánh cửa.
Giờ phút này, bên trong cánh cửa kia, có một bàn chân, đang muốn bước ra!
Khoảnh khắc nhìn thấy bàn chân đó, Thiên Xứng và Thần Quang đều mở to mắt, một cảm giác da đầu tê dại dâng lên trong lòng.
"Chúa Tể!!" Thiên Xứng lập tức gào thét.
Bá bá bá——
Nghe tiếng gào thét của hắn, những thiên ma vực ngoại đó đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhưng có lẽ chúng không rảnh, cho nên dù trên mặt có lộ vẻ lo lắng cũng không có động thủ với Thiên Xứng.
"Thì ra thiên ma vực ngoại cảnh giới Chúa Tể dùng phương thức này để đến!"
Thần Quang lao về phía dưới: "Nhanh, cản chúng lại, phá hủy cột máu này!"
Nhưng còn chưa kịp đến nơi thì một bàn tay lớn che trời liền đột ngột xuất hiện từ hướng Yêu Ma Giới!
Bàn tay lớn kia cực kỳ khủng bố, bao trùm phạm vi rộng lớn, gần như ngay lập tức đè lên dáng vẻ oai hùng vừa nãy của một Tổ, khiến cho người của cả Thánh Vực đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhìn từ xa, kia nào còn là một bàn tay, rõ ràng đó là một mảnh trời!
"Yêu Tổ..." Phượng Hoàng Tông, mí mắt của Tô Hàn giật mạnh.
Những người khác cũng cảm thấy ngực khó chịu, tựa như nghẹt thở, mặc dù uy áp bao trùm trong lòng bàn tay đó căn bản không phải nhằm vào bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận