Yêu Long Cổ Đế

Chương 541: Ngươi, lại tại chạy cái gì!

"Chém ra, thật sự chém ra rồi..."
"Thất kiếm trảm thiên sơn! ! !"
"Trời ạ, đây là thực lực chân chính của Tô Bát Lưu sao? Thiên sơn kia tồn tại vạn năm, cao vạn trượng, bên trong lại còn có đại yêu thiên địa, nhưng dù là vậy, vẫn không thể nào ngăn cản được!"
"Phía trên mặt đất kia, còn có một vết nứt mà chúng ta không thấy được điểm cuối, vết nứt này sẽ mãi mãi tồn tại, vĩnh hằng bất hủ! ! !"
"Tông chủ thần uy, lẫm liệt khắp nơi!"
"Tông chủ nổi giận, thiên hạ rung chuyển! !"
"Tông chủ thất kiếm, chém chết thiên sơn! ! !"
"Nếu ta, cũng có một vị Tông chủ như thế..."
"Phượng Hoàng tông, thật sự muốn quật khởi."
"Tông chủ chạy, thiếu tông cũng chạy, Như Ý tông phản rồi, chẳng lẽ hôm nay, chúng ta thật sự phải chết ở đây hay sao?"
...Lời nói trước kia là của đám tán tu, xen giữa những lời này, là tiếng của đệ tử Phượng Hoàng tông, những lời nói tiếp theo sau, lại là suy nghĩ của đệ tử Như Ý tông.
Như Ý tông, từ trên xuống dưới, thêm cả những tán tu mới gia nhập vào, giờ phút này còn lại, không tới năm mươi vạn người.
Bọn họ nhìn máu tươi trên mặt đất, nhìn tầng tầng lớp lớp thi thể, chìm trong trầm mặc và bi ai.
"Đây, chính là Như Ý tông của ta sao?"
"Đây, chính là tông môn mà ta luôn lấy làm kiêu ngạo sao?"
"Đây, chính là tông chủ mà ta cả ngày đều cảm thấy có thể làm chỗ dựa vững chắc cho ta, để con đường sau này của ta, một bước lên mây sao?"
"Đây, chính là con đường mà ta đã chọn sao? ! ! !"
Bọn họ cùng ngẩng đầu lên, nhìn luồng sáng trên bầu trời, trong lòng đang thét gào, rít gào trong thê lương.
Mà Tô Hàn cũng đồng dạng ngẩng đầu vào lúc này.
Luồng sáng kia, chính là Cố Khánh Thiên, Cố Vân Lôi, Địch Huyết và những người khác!
Bọn họ thấy được thiên sơn bị chém ra, lại càng thấy trên mặt đất, một cái khe lớn kéo dài đến không biết phương nào.
"Địch Huyết, đại quân Thiên Ma, rốt cuộc khi nào mới có thể đến! ! !" Cố Khánh Thiên vừa chạy nhanh vừa nhìn về phía Địch Huyết.
Địch Huyết nhíu mày, vẻ mặt một mảnh âm trầm: "Lão phu đã sớm nên bóp nát cái huyết Ma Tinh thạch kia rồi, hết lần này đến lần khác ngươi không đồng ý, trì hoãn thời gian lâu như vậy! Đại quân Thiên Ma còn chưa lan đến đây, muốn đến, nhất định phải truyền tống đến, lão phu làm sao biết bọn họ cần bao lâu, chỉ có thể nói tên Tô Bát Lưu kia, quá mạnh!"
Mạnh như Địch Huyết, phẫn hận như Địch Huyết, oán độc như Địch Huyết, cũng không thể không thừa nhận, Tô Hàn, thật sự quá mức cường hãn.
"Đi trước!" Địch Huyết trầm giọng nói: "Chỉ cần chúng ta có thể kéo dài thêm chút thời gian, đợi đại quân Thiên Ma đến, thì Tô Bát Lưu này, hẳn phải chết không nghi ngờ!"
Vẻ mặt của Cố Khánh Thiên âm tình bất định, không nói lời nào.
"Cố Vân Lôi!"
Ngay tại thời khắc này, một âm thanh lớn, oanh minh cả chân trời, như một lưỡi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào lòng đám người Cố Khánh Thiên!
"Ngày đó ngươi từng nói, muốn băm vằm bản tông ra thành ngàn mảnh, muốn từng chút một xâm chiếm máu thịt của bản tông!"
"Hôm nay, bản tông đến rồi, mà ngươi... Lại đang chạy trốn cái gì!"
Lời này như đâm thẳng vào lòng Cố Vân Lôi khiến hắn run rẩy cả người.
Địch Huyết ở bên cạnh, trước kia một mực ngờ vực không có căn cứ, không biết Phượng Hoàng tông và Như Ý tông có thù hận lớn tới cỡ nào, có thể làm cho Tô Bát Lưu đích thân đến.
Bây giờ, nghe thấy lời của Tô Hàn, hắn xem như rốt cuộc hiểu rõ.
"Cố Tông chủ, nhi tử của ngươi, phải dạy dỗ thật tốt." Địch Huyết mở miệng nói.
Nghe thấy lời này, Cố Vân Lôi khẽ giật mình, mà Cố Khánh Thiên thì đột nhiên quay đầu lại: "Thả rắm chó của ngươi! Con trai của lão tử, lão tử tự biết nên quản thế nào, còn chưa tới lượt ngươi nhiều lời!"
"Cố Khánh Thiên, ngươi phải hiểu, ngươi đang nói chuyện với ai!" Địch Huyết sầm mặt xuống.
Cố Khánh Thiên căn bản không thèm để ý đến, chỉ là vì thân phận của Địch Huyết mà hắn mới nói như vậy mà thôi.
Với Địch Huyết, chỉ là một trưởng lão bình thường, một cái Long Thần cảnh đỉnh phong bình thường, cho dù là người của tông môn Kim Sơn các ngũ lưu, hắn muốn giết, cũng chỉ là trong nháy mắt!
"Rầm rầm rầm..."
Phía sau bọn họ, từng tiếng vang truyền đến.
Đó không phải vì có người công kích phát ra thanh âm, mà là vì... Có một bóng áo trắng, tốc độ quá nhanh, nơi đi qua, hư không đều bị phá nát gây ra tiếng nổ vang!
"Cố Vân Lôi!"
Tô Hàn mở miệng lần nữa, thanh âm truyền khắp cả chân trời.
"Ngươi là thiếu tông chủ của tông môn lục lưu, phụ thân của ngươi, là người Long Thần cảnh vô địch! "
"Ngươi cao ngạo ngông cuồng, ngươi cảm thấy không ai có thể làm gì ngươi, nhưng hôm nay, ngươi... Lại đang chạy trốn cái gì!"
Lời này vang vọng cả trời, khiến cho sắc mặt của Cố Vân Lôi có chút tái nhợt, phảng phất như âm thanh kia có thể làm trùng kích cả tâm thần.
"Đáng chết! ! !"
Cố Vân Lôi nghiến răng nghiến lợi, thật sự là hắn tự cao tự đại, cảm thấy sau lưng có Như Ý tông, có một người cha vô địch trong cảnh giới, mắt cao hơn đầu, ngang ngược càn rỡ.
Nhưng ngay lúc này, Như Ý tông sụp đổ, thiên sơn bị chém ra, mấy chục vạn đệ tử, bị tàn sát gần hai mươi vạn!
Hết thảy những chuyện xảy ra, đều đang nói cho hắn biết, nếu hắn có chút dừng lại, thì cái kết của thiên sơn sẽ là kết cục của chính hắn!
"Đơn giản là một tên yêu nghiệt! Tên điên! ! Biến thái! ! !" Cố Vân Lôi trong lòng đang gào thét.
Thấy thân ảnh của Tô Hàn ngày càng đến gần, Địch Huyết bỗng nhiên nhìn về phía Cố Khánh Thiên, lên tiếng nói: "Con đường tu sĩ, vốn định sẵn là cô độc, tình thân, tình yêu, hữu nghị, tất cả những thứ này đều cần phải chém bỏ, bây giờ, là lúc ngươi nên chặt tình rồi!"
"Ngươi nói cái gì? !"
Trong mắt Cố Khánh Thiên tràn đầy sự lạnh giá, nhìn chằm chằm vào Địch Huyết, lộ ra sát khí kinh người.
Ý của Địch Huyết, hiển nhiên là muốn Cố Khánh Thiên, vứt bỏ Cố Vân Lôi.
"Tô Bát Lưu là vì Cố Vân Lôi mà đến, ngươi không thấy hắn đều bỏ qua cho tất cả đệ tử Như Ý tông của ngươi sao? !" Địch Huyết vội vàng nói.
"Địch Huyết, ngươi muốn chết! ! !" Cố Vân Lôi tự nhiên cũng nghe thấy, trong mắt hàn quang đại phóng.
"Cố Vân Lôi!"
Lúc này, tiếng của Tô Hàn, lần thứ ba vang lên.
"Đệ tử Như Ý tông của ngươi, chết gần hai mươi vạn!"
"Thành trì Như Ý tông của ngươi, đã bị ta trực tiếp phá nát!"
"Thiên Sơn của Như Ý tông ngươi, đã bị ta một kiếm chém ra!"
"Ngươi là thiếu tông chủ của Như Ý tông, ngươi đáng lẽ phải lửa giận sôi trào, ngươi đáng lẽ phải sát cơ ngập trời, nhưng hôm nay, ngươi... Lại đang chạy trốn cái gì!"
Âm thanh này, đã vang vọng bên tai, rõ ràng Tô Hàn lúc này, đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với bọn họ, hơn nữa mắt thấy sắp đuổi kịp.
Liên tiếp ba tiếng ngươi, lại đang chạy trốn cái gì, khiến cho sắc mặt của Cố Vân Lôi, hoàn toàn biến đổi!
"Cố Khánh Thiên, giờ phút này ngươi đem con ngươi đẩy ra ngoài, sau này còn có cơ hội báo thù, bằng không, ngươi ngay cả cơ hội báo thù cũng không có! ! !" Vẻ mặt Địch Huyết cũng biến sắc, khàn giọng nói.
"Địch Huyết, nếu có thể, trong mối hận giữa ngươi và Tô Bát Lưu, người ta muốn giết trước nhất không phải là Tô Bát Lưu, mà là ngươi!"
Cố Khánh Thiên liếc nhìn Địch Huyết, rồi lại quay đầu nhìn Cố Vân Lôi, sát khí trong mắt hóa thành sự dịu dàng.
"Làm cha đối với ngươi, luôn chỉ tiếc là sắt không thành thép, nhưng, chẳng phải đó cũng là tình thương của cha dành cho con sao!"
"Đi theo bọn họ rời đi, nếu cha hôm nay thật sự chết ở đây, nếu con còn sống sót, làm cha mặc kệ con làm phản hay không, mặc kệ con là đại quân Thiên Ma hay tu sĩ Long Võ, hãy nhớ kỹ..."
"Thay cha báo thù!"
✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯ Cầu Vote 9-10 ở cuối
Bạn cần đăng nhập để bình luận