Yêu Long Cổ Đế

Chương 357: Ta muốn bảo vệ ngươi!

"Chương 357: Ta muốn bảo vệ ngươi!"
"Xoạt!"
Lúc Tô Hàn nói chuyện với Thẩm Ly, hư không bên trên, linh khí thiên địa hội tụ, cuối cùng hoàn toàn bị hư ảnh khổng lồ của Tiêu Vũ Nhiên hấp thu.
Sau khi hấp thu, hư ảnh khổng lồ đó nhanh chóng co lại, cuối cùng biến thành nhỏ cỡ bàn tay, trực tiếp hòa vào cơ thể Tiêu Vũ Nhiên, hòa vào nguyên thần của nàng.
Nguyên thần đó người ngoài không thấy được, nhưng Tiêu Vũ Nhiên có thể thấy.
Trong nguyên thần lúc này, có một đạo hư ảnh nhỏ cỡ bàn tay đang ngồi xếp bằng.
Hư ảnh này nhìn hoàn toàn xa lạ so với nguyên thần của Tiêu Vũ Nhiên, nhưng lại giống như hòa thành một thể, tạo cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt.
Nhìn lại vào bên trong một chút, Tiêu Vũ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, thân hình lóe lên, đứng trước mặt Tô Hàn.
"Tiểu Tô Hàn, ta đột phá rồi a, ngươi muốn thưởng ta thế nào?"
Tiêu Vũ Nhiên nghiêng đầu nhìn Tô Hàn, như tranh vẽ.
Tô Hàn mỉm cười, xoa mái tóc mềm mại của nàng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Hiển nhiên, ba tháng qua, tâm trạng của Tiêu Vũ Nhiên đã khôi phục, trở lại vẻ hoạt bát đáng yêu như trước đây.
"Ngươi nói ngươi muốn ta thưởng ngươi thế nào?" Tô Hàn cười nói.
"Ừm..."
Tiêu Vũ Nhiên vỗ trán, dường như đang suy nghĩ.
Một lát sau, mắt nàng sáng lên, ghé vào tai Tô Hàn nói mấy câu.
Mấy câu nói đó vừa ra, lập tức khiến mặt Tô Hàn lúng túng.
"Đi đi đi, đừng quấy rối."
"Ta nói thật mà!"
Tiêu Vũ Nhiên kéo tay Tô Hàn không ngừng lay động, làm nũng nói: "Tiểu Tô Hàn, rốt cuộc ngươi có đồng ý với ta không nha, ngươi nói muốn thưởng cho ta, ta nói ra thưởng, ngươi lại không cho ta..."
"Thưởng khác có thể, nhưng cái này ta không thể đồng ý với ngươi." Tô Hàn trợn mắt nói.
"Hừ, nếu ngươi không đồng ý với ta, sau này ta sẽ không để ý đến ngươi nữa!" Tiêu Vũ Nhiên giả bộ tức giận nói.
"Không thèm." Tô Hàn không nhìn thẳng.
"Thôi đi, ngươi nghĩ ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì sao? Đàn ông các ngươi đều một kiểu, còn muốn qua mặt bản tiểu thư ở đây à? Ta cho ngươi phần thưởng này, chẳng qua là cho ngươi cái bậc thang thôi, ngươi còn không dựa vào cái bậc thang này của bản tiểu thư, nhanh nói cho mọi người biết đi?" Tiêu Vũ Nhiên bĩu môi nói.
"Ta nói cho mọi người biết cái gì? Nói cho mọi người em gái ngươi ấy à!"
Tô Hàn gõ nhẹ vào trán Tiêu Vũ Nhiên, nói: "Bây giờ ngươi nên tập trung tu luyện, đừng suy nghĩ nhiều, biết không?"
"Ôi chao, đây không phải lẽ thường tình sao, sao ngươi còn ngại ngùng thế." Tiêu Vũ Nhiên hiển nhiên không nghe lời Tô Hàn.
Tô Hàn dứt khoát không để ý đến nàng, hắn thấy, phần thưởng Tiêu Vũ Nhiên muốn, thật sự là quá mức hoang đường.
"Không cho đúng không?"
Tiêu Vũ Nhiên lộ ra hai chiếc răng khểnh, đã liệu trước mà nói: "Chờ xem, cho dù ngươi không cho, nàng cũng sẽ đến đòi ngươi!"
Lời vừa dứt, Tiêu Vũ Nhiên không để ý đến Tô Hàn nữa, mà hướng Tiêu Vũ Tuệ vung nắm đấm nói: "Tỷ tỷ cố lên!"
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến mọi người lại đổ dồn sự chú ý về phía Tiêu Vũ Tuệ.
Tiêu Vũ Tuệ lúc này, ngón tay vẫn dừng giữa không trung.
Không phải nàng không muốn hạ xuống, mà là nàng... căn bản là không thể hạ xuống!
Phượng Hoàng chi nhãn này, không phải ai cũng có thể điểm xuống, nhất định phải đạt đến trình độ nhất định trong việc lĩnh hội cảnh giới pháp tắc, mới có thể điểm xuống được.
Tiêu Vũ Tuệ đã đứng ở đây tròn ba canh giờ, nàng thử mấy lần nhưng đều bị một luồng sức phản chấn từ thân Phượng Hoàng đánh bật trở lại.
"Nàng đang lĩnh hội pháp tắc gì vậy?" Tô Hàn nhìn về phía Tiêu Vũ Nhiên.
"Không biết."
Tiêu Vũ Nhiên lắc đầu: "Nhưng tỷ tỷ trong thời gian này hành vi rất không bình thường, ta thường thấy trong mắt nàng có hồng quang thoáng hiện, lúc đầu ta còn tưởng là ta hoa mắt, nhưng sau này ta mới hiểu được, đó là thật, không phải do mắt ta hoa."
"Hồng quang?"
Tô Hàn nhướng mày, nhìn về phía Tiêu Vũ Tuệ, đột nhiên quát: "Dừng lại!"
Lời này vừa ra, tất cả mọi người ở quảng trường giật mình, không khỏi nhìn về phía Tô Hàn.
Nhưng Tiêu Vũ Tuệ không những không dừng lại, ngược lại trên mặt xinh đẹp còn lộ ra một vẻ điên cuồng.
"Pháp tắc hủy diệt, không phù hợp với ngươi..." Tô Hàn lắc đầu thở dài nói.
Trong lòng hắn hiểu rõ, Tiêu Vũ Tuệ chắc chắn nghe thấy mình, nhưng nàng dường như rất cố chấp, tựa như biết mình sẽ ngăn cản nàng nên nàng đã sớm chuẩn bị phản kháng.
"Pháp tắc hủy diệt là thượng đẳng pháp tắc, có tác dụng nhiễu loạn tâm thần, với tu vi của ngươi hiện tại, thật không thích hợp." Tô Hàn nói tiếp.
"Pháp tắc thiên địa, không có gì là thích hợp hay không thích hợp!"
Tiêu Vũ Tuệ đột nhiên lên tiếng, giọng nói có chút chói tai: "Ta muốn tu luyện pháp tắc gì thì ta sẽ tu luyện pháp tắc đó, bất kể là pháp tắc gì, đối với ta mà nói đều thích hợp!"
"Ta hiểu ý nghĩ của ngươi."
Tô Hàn nhíu mày càng chặt: "Nhưng quá khứ đã là quá khứ, tất cả đã qua rồi, nếu ngươi cứ mãi để ý thì tâm tình của ngươi sẽ bị ảnh hưởng rất lớn."
"Chỉ cần có thể bảo vệ ngươi, vậy là đủ rồi!" Tiêu Vũ Tuệ mở miệng nói.
Một câu đơn giản, nhưng lại có sự kiên định và quả quyết nồng đậm.
Nghe xong, Tô Hàn không khỏi sững người tại chỗ.
Mà Tiêu Hành Sơn và những người khác đứng không xa, khi nghe được câu này, không khỏi liếc nhìn Tiêu Vũ Tuệ, lắc đầu lẩm bẩm: "Tình cảm trêu ngươi người a!"
Những người như Tiêu Hành Sơn vẫn còn rất phong kiến, Tô Hàn là em rể của Tiêu Vũ Tuệ, nếu đặt vào dĩ vãng, Tiêu Hành Sơn chắc chắn không để Tiêu Vũ Tuệ có bất cứ ý nghĩ khác.
Nhưng giờ phút này, bất kể là Tiêu Vũ Tuệ, Tiêu Vũ Nhiên hay Tô Hàn, ba người ở tầm cao mà hắn chỉ có thể ngước nhìn, dù muốn quản cũng đã không quản được rồi.
"Ta đã nói rồi mà, phần thưởng đó ngươi nhất định sẽ cho ta, nếu như ngươi không cho ta, nàng cũng sẽ đòi ngươi." Tiêu Vũ Nhiên cười hì hì nói.
Tiêu Vũ Tuệ cũng thích Tô Hàn, nàng thực tế đã phát hiện ra từ lâu.
Dù Tiêu Vũ Tuệ biểu hiện vô cùng kín đáo, và Tô Hàn thì càng giống như không biết gì, nhưng giác quan thứ sáu của Tiêu Vũ Nhiên đã mách bảo nàng tất cả.
Cho nên khi Đồ Thần Các gặp đại kiếp, khi Tiêu Vũ Nhiên tự bạo, nàng mới có thể nhắc nhở tỷ tỷ mình chăm sóc Tô Hàn, mới có thể nói ra những lời đó.
Lúc đầu khi biết chuyện, thật ra Tiêu Vũ Nhiên cũng cực kỳ bất mãn, trong mắt nàng, Tiểu Tô Hàn luôn là người của mình, tuyệt đối không cho phép người phụ nữ nào khác nhúng chàm.
Huống chi, đó lại là tỷ tỷ của mình!
Nhưng sau lần trải qua sự việc sống chết kia, Tiêu Vũ Nhiên bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt.
Chính vì Tiêu Vũ Tuệ là tỷ tỷ của mình, nên mình mới không thể đi so đo!
Một người đàn ông ưu tú như Tô Hàn, người thích hắn chắc chắn sẽ rất nhiều, nói câu khó nghe, thà cùng chia sẻ với người nhà, còn hơn chia sẻ với người ngoài.
Sau khi chấp nhận chuyện đó, đến bây giờ, Tiêu Vũ Nhiên đã hoàn toàn không để ý đến nữa.
Không phải là nàng không quan tâm đến Tô Hàn, chính vì quá quan tâm nên mới không đi tính toán như vậy.
Lòng của đàn ông, nếu đã đi rồi thì ngươi muốn giữ cũng không giữ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận