Yêu Long Cổ Đế

Chương 6569: Tô tông chủ? ? ?

"Xoạt! ! !"
Trên người Trường Hoa tiên đế, một vầng sáng màu tím nhạt lan tỏa ra, hình thành một vòng dài, trông bộ dạng hung thần ác sát, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Vân Minh.
Từ thân thể trường long này, bộc phát ra một loại khí tức đáng sợ mà Tô Vân Minh hoàn toàn không cách nào chống cự.
"Trước đó luôn bị người của Phượng Hoàng tông ngăn cản, bản đế muốn sửa cái tật mồm mép của ngươi, mà lại luôn không thể thực hiện được."
Trường Hoa tiên đế trầm giọng quát: "Tô Vân Minh, hôm nay là ngươi tìm bản đế tới, nếu ngươi là đàn ông, thì đừng có mà rụt đầu rụt cổ núp sau lưng người Phượng Hoàng tông, cùng lắm thì bản đế sẽ áp chế tu vi xuống ngang cấp với ngươi, cũng không tính là chiếm tiện nghi của ngươi!"
"Trịnh Trường Hoa, ta đối xử tốt với ngươi như vậy, đối xử tốt với Trịnh gia của ngươi như vậy, bây giờ ngươi lại chạy tới cửa mà oán trả ân?"
Tô Vân Minh hét to, trông càng thêm tức giận không kiềm chế được.
Mà giờ phút này Tô Hàn mới biết, hóa ra vị Trường Hoa tiên đế này tên đầy đủ là "Trịnh Trường Hoa".
"Nhìn ngươi bộ dạng muốn chết kia, bản đế cũng không muốn làm gì ngươi, chỉ là muốn đánh ngươi một trận thôi!" Trường Hoa tiên đế hừ lạnh nói.
"Ta là Thái Tổ Phượng Hoàng tông, con trai ta là đệ nhất nhân ngân hà tinh không, ngươi còn dám mơ tưởng đánh ta?" Tô Vân Minh ngoài mạnh trong yếu nói.
"Đừng có lôi những thứ vô dụng này ra, có phải Tô tông chủ là con ruột của ngươi hay không còn chưa chắc đâu, một lão già chỉ biết mượn oai hùm như ngươi, chắc gì đã sinh ra được một hài tử ưu tú như Tô tông chủ!"
Trường Hoa tiên đế vung tay lên: "Đừng lãng phí thời gian! Ta chỉ hỏi ngươi, hôm nay những người Phượng Hoàng tông này, có còn cản bản đế như dĩ vãng hay không?"
"Sẽ không!" Tô Vân Minh đáp ngay.
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Ánh mắt Trường Hoa tiên đế lóe lên: "Nếu thật sự là vậy, trận đánh này hôm nay ngươi coi như tránh không khỏi!"
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Lời nói tương tự, Tô Vân Minh rất nhanh liền đáp trả lại cho Trường Hoa tiên đế.
"Lão tử một vạn phần trăm chắc chắn!"
Trường Hoa tiên đế đột nhiên hét lớn, đồng thời tay vung lên, con trường long kia trong nháy mắt xuyên qua hư không, lao thẳng về phía Tô Vân Minh.
Tô Vân Minh cứ đứng ở đó, phảng phất căn bản không thấy Trường Hoa tiên đế ra tay.
Đến mức người của Phượng Hoàng tông, vô luận là thành viên bình thường hay những cường giả kia, đều bình tĩnh đứng ở hư không, lại thật sự không có ý định ra tay.
Một màn này, ngược lại khiến trong lòng Trường Hoa tiên đế nảy lên nghi hoặc.
Giữa hắn và Tô Vân Minh, hoàn toàn không hề có thù hận sâu sắc gì.
Nhưng từ khi hai người quen biết đến bây giờ, trong quá trình phát sinh rất nhiều chuyện, đều là cả hai nhìn nhau không vừa mắt.
Trường Hoa tiên đế có được tu vi đỉnh cấp Trung Đẳng tinh vực, tự nhiên không có khả năng chịu thiệt trong tay Tô Vân Minh.
Nhưng hắn muốn động đến Tô Vân Minh, có thể nói còn khó hơn cả lên trời.
Là Thái Tổ Phượng Hoàng tông, Tô Vân Minh vô luận xuất hiện ở đâu, bốn phía đều có vô số cường giả Phượng Hoàng tông bảo hộ.
Đừng nói là một Trường Hoa tiên đế, coi như mười tên, cũng đừng hòng tới gần Tô Vân Minh!
Hết lần này tới lần khác, trong mắt Trường Hoa tiên đế, Tô Vân Minh lại rất mồm mép, rõ ràng không có chút thực lực nào, còn cứ thích khiêu khích mình.
Sự tích lũy lâu dài, khiến cho trong lòng Trường Hoa tiên đế sôi sục tức giận.
Hiện tại hắn có hai mục tiêu, cũng có thể nói là hai nguyện vọng:
Một, đột phá Thần cảnh, tiến vào Thượng Đẳng tinh vực.
Hai...
Bắt Tô Vân Minh lại, hung hăng giày xéo hắn một trận!
Nói là muốn đánh giết, tự nhiên không nghiêm trọng đến mức đó.
Trường Hoa tiên đế không phải là kẻ không phân biệt phải trái, hắn cũng hiểu rõ Tô Vân Minh đã mang lại cho Trịnh gia hắn bao nhiêu lợi ích.
Dù những lợi ích đó, không phải thứ Trường Hoa tiên đế muốn, cũng coi như làm hắn mất hết cả mặt mũi!
"Ngươi xong rồi!"
Thấy đầu trường long kia kéo tới, Tô Vân Minh lúc này hô một tiếng.
Ngay sau đó, hắn liền làm một việc khiến Trường Hoa tiên đế càng thêm nổi trận lôi đình.
Hắn vung tay, không biết tìm đâu ra một cái ghế, để mông xuống rồi trực tiếp khoanh tay trước ngực, ngồi ở trên đó.
Còn về trường long đã tới trước mắt, Tô Vân Minh xem còn không thèm liếc nhìn.
Cái loại phong thái nhẹ nhàng mây bay, thái sơn sụp trước mắt mà mặt không đổi sắc làm Trường Hoa tiên đế giận đến suýt chút nữa phun máu.
"Ngươi không tránh?" Trường Hoa tiên đế quát.
Trường long kia uy lực thế nào, trong lòng hắn tự nhiên rõ ràng, tùy tiện là có thể oanh sát bất kỳ Tiên Hoàng cảnh nào.
Dùng nó để ra tay với Tô Vân Minh, chỉ là để chấn nhiếp Tô Vân Minh, càng muốn xem dáng vẻ kinh hãi của Tô Vân Minh hơn.
Nhưng đối phương lại ngược lại tốt.
Không chỉ không sợ, thậm chí còn không tính né tránh, cơn giận trong lòng Trường Hoa tiên đế, có thể nói là vù vù dâng lên.
"Ngươi cứ tới là được."
Tô Vân Minh nhún vai, vẻ mặt đầy khiêu khích.
Động tác của Trường Hoa tiên đế khựng lại, con trường long kia cũng dừng lại ngay trước mắt Tô Vân Minh.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Vân Minh: "Lão già, ta cho ngươi biết, ngươi không gánh được công kích của bản đế đâu!"
"Ta biết." Tô Vân Minh gật đầu.
"Biết mà ngươi còn không tránh?"
Trường Hoa tiên đế tức giận nói: "Chẳng lẽ là lại đang chờ cường giả Phượng Hoàng tông ra tay?"
"Ngươi ở đâu ra mà lắm lời thế?"
Tô Vân Minh nhíu mày nói: "Không phải tuyên bố muốn dạy dỗ ta sao? Lão tử hôm nay cứ ngồi ở đây, xem ngươi có bản sự đó không!"
Trường Hoa tiên đế nghiến răng nghiến lợi, liếc mắt nhìn mấy lão già Tiên Đế cảnh của Phượng Hoàng tông.
Phát hiện bọn hắn vẫn đứng ở đó, cũng không có vẻ gì muốn ra tay.
Trường Hoa tiên đế đột nhiên thu hồi trường long, sau đó chân sau bước tới, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tô Vân Minh.
"Dùng thuật này dạy dỗ ngươi, có vẻ hơi làm quá, hôm nay ta chỉ đá ngươi vài cái, tỏ vẻ trừng trị!"
Vừa dứt lời, Trường Hoa tiên đế thật sự nhấc chân, hướng về phía Tô Vân Minh mà đá tới.
Điều này khiến cho một đám thành viên Phượng Hoàng tông cảm thấy sâu sắc bất đắc dĩ.
Rõ ràng không phải là đại địch sinh tử gì, còn phải diễn cái bộ dạng không chết không thôi này.
Mấy đá này xuống, sát thương thì không cao, nhưng vũ nhục tính thì chắc chắn không thấp.
Đáng tiếc...
Trường Hoa tiên đế hiểu biết về Tô Vân Minh vẫn còn quá ít.
Mục đích cái chân của hắn rất rõ ràng, chính là hướng về phía mông của Tô Vân Minh mà đá.
Nhưng ngay khi hai bên, còn thiếu chút khoảng cách như vậy thôi...
"Xoẹt!"
Bên cạnh Tô Vân Minh trong hư không, lại xé ra một vết nứt.
Một đạo thân ảnh mặc áo trắng, mặt mày tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và cười khổ, hiện lên trước mặt Trường Hoa tiên đế.
Trong một cái chớp mắt này.
Trường Hoa tiên đế như hóa đá, trực tiếp cứng đờ tại chỗ!
Hắn nhìn khuôn mặt thanh tú gầy gò của đối phương, không tự chủ đem hắn và bức tượng đứng trong sân rộng Phượng Hoàng tông kia đặt chồng lên nhau!
Thời gian tại khoảnh khắc này, phảng phất đã trôi qua vạn năm.
Đầu óc Trường Hoa tiên đế trống rỗng, hoàn toàn không hình dung ra được cảm xúc lúc này của mình.
Cho đến khi thân ảnh áo trắng này, cùng bức tượng kia triệt để hòa làm một, Trường Hoa tiên đế trong lòng mới phản ứng được!
"Ngươi... ngươi..."
Hắn chỉ Tô Hàn, không chỉ ngón tay mà toàn thân đều run rẩy.
"Tô tông chủ? ? ?"
"Là ta."
Tô Hàn hơi lộ ra xấu hổ sờ lên mũi.
"Phụ thân lớn tuổi rồi, cả ngày buồn chán nên nổi lên chút tâm chơi đùa, mong ngươi đừng trách mới phải."
Ps: Ân, ra chương mới muộn, thật xin lỗi. Hai chương này xem như chương quá độ, van cầu đại gia đừng có mắng lan man, chẳng mấy chốc sẽ tiến đến nội dung cốt truyện ha. Tâm tính thiện lương mệt mỏi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận