Yêu Long Cổ Đế

Chương 291: Thánh Chủ! ! !

"Chương 291: Thánh Chủ! ! !"Tô Hàn. . ."Khi nghe cái tên này, Long Liệt không khỏi lùi về sau mấy bước, hô hấp dồn dập, trong lòng nổ vang, không thể tin nổi nhìn Tô Hàn, giống như gặp phải chuyện kinh người nhất thiên hạ này. "Không phải. . . Không phải. . ." Long Liệt lắc đầu, không thể tin được. Ở thiên hạ này, có rất nhiều người trùng tên, nhưng cái tên 'Tô Hàn' này lại khác. Toàn bộ tinh vực, toàn bộ Thánh Vực, tất cả mọi người đều biết Yêu Long cổ đế, nhưng lại không biết tên thật của Yêu Long cổ đế là gì. Chỉ có vài người biết, và trong số đó, có cả Long Liệt. "Ngươi tên Tô Hàn thì sao?" Long Liệt bất ngờ hỏi ngược lại. "Xem ra ngươi vẫn không tin..." Tô Hàn lắc đầu, hắn biết, Long Liệt sẽ không tin mình, cho dù hắn biết, ở kiếp trước Yêu Long cổ đế chính là Tô Hàn! Hơi trầm ngâm, Tô Hàn nói: "Chắc là năm ngươi mười tuổi, Long gia từng gặp đại họa, bị rất nhiều thế lực lớn vây công, chỉ vì chí bảo của Long gia, Tầm Long đồ.""Chuyện này rất nhiều người ở Thánh Vực đều biết, không chứng minh được thân phận của ngươi." Long Liệt nói. Tô Hàn không để ý tới hắn, mà tiếp tục nói: "Lúc đó ta đã ra tay, tiêu diệt phó cung chủ Thất Hoa cung, đánh chết Minh Luân pháp vương Cực Dạ hải, phong ấn bảy đại yêu thú Vạn Yêu tông.""Nếu ta nói không sai, cho đến bây giờ, bảy đại yêu thú của Vạn Yêu tông vẫn còn ở trong Long gia, đúng không?" Thân thể Long Liệt chấn động, trầm mặc xuống. Bởi vì Tô Hàn nói không sai, bảy đại yêu thú đó đã bị hắn luyện hóa, xóa đi tâm trí, giống như những con rối, để Long gia sử dụng. "Cũng chính là từ năm đó trở đi, ngươi từng bước quật khởi, như ngôi sao mới chói mắt, hoành không mà ra." Tô Hàn tiếp lời: "Mọi người đều tò mò, khi đó Long gia đã đưa ra điều kiện gì để ta ra tay, nhưng Long gia vẫn luôn chưa từng nói rõ, điều kiện này, ngươi chắc là rõ nhất.""Điều kiện gì?" Long Liệt tiếp tục hỏi. Điều kiện này, hắn vô cùng rõ, và toàn bộ Thánh Vực, cũng chỉ có Yêu Long cổ đế cùng Long gia biết, vẫn chưa từng lộ ra ngoài. "Lúc đó Long gia đưa ra Tầm Long đồ, để cho ta sử dụng một ngàn năm." Tô Hàn nói. Đồng tử Long Liệt đột ngột co lại, lần nữa lùi lại mấy bước, trong mắt hắn sự nghi ngờ đã tan đi vài phần, thay vào đó là sự tin tưởng. "Nhưng sau này, ta không mang Tầm Long đồ đi, bởi vì đó là chí bảo của Long gia, có nó, Long gia mới có thể một lần nữa quật khởi, có nó, Long gia. . . Mới xứng gọi là Long gia!" Tô Hàn nói. Long Liệt im lặng. Toàn bộ Thánh Vực đều biết, Yêu Long cổ đế đã ngã xuống, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể trở lại. Vì thế nên Thánh Chủ bây giờ, mới có thể lộ ra thực lực, trấn áp đương thời, dùng thủ đoạn tàn nhẫn, chấn nhiếp toàn bộ Thánh Vực, khiến Đồ Thần các tan rã, khiến tất cả những ai có liên quan đến Yêu Long cổ đế đều rơi vào cảnh bị truy sát. Tuy nói đám người Long Liệt không muốn tin, nhưng bọn họ cũng không thể không tin, bởi vì nếu Yêu Long cổ đế vẫn còn tồn tại, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Thánh Vực bị đoạt, nhìn những người từng là tâm phúc dưới trướng, hảo hữu chí giao bị giết mà làm ngơ. Cũng chính vì vậy, Long Liệt mới luôn nghi ngờ Tô Hàn. Bởi vì giờ phút này Tô Hàn, so với Yêu Long cổ đế mà hắn từng biết, thì tu vi chênh lệch thật sự quá lớn, quá lớn. Yêu Long cổ đế trấn áp Thánh Vực mấy ngàn vạn năm, mọi người đều tôn sùng hắn như thần linh, chỉ cần có hắn, Thánh Vực sẽ vĩnh viễn không sụp đổ. Mà Tô Hàn. . . Đừng nói đặt ở Thánh Vực, cho dù đối với Long Liệt mà nói, cũng chỉ là một con sâu kiến có thể tùy ý bóp chết. "Ta ngược lại nhớ ra một chuyện thú vị." Tô Hàn như nhớ ra điều gì đó, nhìn Long Liệt, bỗng nhiên trêu chọc cười nói: "Hình như lúc ngươi mười hai tuổi, từng chạy đến Đồ Thần các, tuyên bố muốn đi tiểu lên đầu ta, sau bị Tử Kim quân bắt, dẫn đến trước mặt ta, ta muốn ngươi cắt bỏ một ít chỗ, ngươi sợ hãi khóc ba ngày ba đêm." Nếu Tô Hàn chưa nói ra chuyện này, Long Liệt còn có chút nghi hoặc, thì giờ khắc này, Long Liệt đã hoàn toàn tin tưởng. Bởi vì chuyện này, chỉ có hắn và Yêu Long cổ đế biết. Đây cũng là chuyện xấu hổ nhất của hắn đến bây giờ. Nếu trở lại kiếp trước, trở lại Thánh Vực, Tô Hàn nhắc lại chuyện này, Long Liệt nhất định sẽ nổi giận. Nhưng giờ phút này, hai mắt Long Liệt lại đỏ au, hắn không hề có vẻ giận dữ, mà chỉ có sự xúc động, run rẩy và những cảm xúc phức tạp không thể diễn tả thành lời. "Thánh Chủ. . ." Long Liệt chậm rãi tiến lên, mắt nhìn chằm chằm vào Tô Hàn, tựa hồ mỗi bước chân đi đều hao phí rất nhiều sức lực. Lúc này, mỗi một bước chân của hắn hạ xuống, trong đầu đều hiện ra những tình cảnh đã từng có Yêu Long cổ đế, một màn, một màn. Từ khi Yêu Long cổ đế ngã xuống, những tình cảnh đó như ác mộng, luôn vây quanh trong đầu Long Liệt. Dù tu vi Long Liệt có mạnh đến đâu, có thể hủy thiên diệt địa, nhưng vẫn luôn vô số lần tỉnh giấc trong những cơn ác mộng như vậy. Hắn cho rằng, Yêu Long cổ đế đã thật sự ngã xuống, và sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Hắn cho rằng, sự tìm kiếm khổ sở của mình, sẽ mãi mãi không có hồi kết. Hắn cho rằng, hình ảnh người như thầy, như cha, lại như huynh đệ của hắn, đã thật sự thành vĩnh hằng. "Thánh Chủ! ! !" Long Liệt bỗng ngửa mặt lên trời gào thét, đôi mắt kiên nghị của hắn không còn vẻ kiên nghị, nước mắt như thủy triều, rào một tiếng chảy ra. Những giọt nước mắt trong suốt long lanh, mỗi giọt rơi xuống, đều hóa thành sông lớn, cuồn cuộn chảy, phảng phất như góp nhặt vô số năm. "Ngươi vốn rất kiên nghị, sẽ không khóc." Tô Hàn đưa tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Long Liệt, mỉm cười nói: "Ngươi từng đáp ứng ta, sau ba ngày ba đêm đó, vĩnh viễn sẽ không khóc nữa, đúng không?" "Ta sẽ không khóc, sẽ không khóc. . ." Long Liệt nghẹn ngào, cố hết sức không để mình nức nở, nhưng nước mắt lại không tự chủ tuôn ra. Liên Ngọc Trạch và những người khác có chút không dám tin nhìn cảnh này, bọn họ khó có thể tưởng tượng được, người vừa thể hiện ra thực lực mạnh mẽ đến vậy, giờ phút này lại khóc như một đứa trẻ. Đồng thời, địa vị của Tô Hàn trong lòng bọn họ, lại cao lên vô số bậc. Bọn họ cảm thấy, chỉ có Tô Hàn mới có thể khiến một nam tử kiên nghị đến vậy, khóc đến mức này. . . . Long Liệt khóc ròng rã nửa canh giờ. Thật sự là nửa canh giờ. Cho dù nghe tin Yêu Long cổ đế ngã xuống, hắn cũng chưa từng nức nở, chỉ giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng không ai biết được nội tâm hắn đang nghĩ gì. Những giọt nước mắt này, đã nhịn quá lâu, quá lâu. Hắn muốn ngừng, lại không sao ngăn lại được. Ở phía dưới mọi người, một hồ nước khổng lồ đã xuất hiện, hồ nước đó lan theo những vết nứt trên mặt đất, hướng về phương xa, không biết đến nơi nào rồi. Hồ nước này, chính là nước mắt của Long Liệt ngưng tụ. Tu vi của hắn, quá mạnh mẽ, một giọt nước mắt, có thể ngưng tụ thành sông, tùy tiện điểm nhẹ một chút, có thể khiến sông núi vỡ nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận