Yêu Long Cổ Đế

Chương 5614: Thái Vân hoang địa

Chương 5614: Thái Vân hoang địa
Đi đến Thái Vân hoang địa, Tô Hàn lại mất thêm ba ngày thời gian.
Hồng Liên giới không phải là không có truyền tống trận, mà là muốn sử dụng truyền tống trận, nhất định phải trả một giá nhất định tiền vũ trụ và vũ trụ tích phân.
Đối với Tô Hàn hiện tại, điều này hiển nhiên có chút "khó khăn".
Mà trong ba ngày này, Tô Hàn cũng cảm nhận được, mấy bóng người của Đạo Thiên cung vẫn luôn theo sau lưng hắn.
Cho đến khi phía trước xuất hiện bụi mù mịt, có tiếng gào thét theo bụi mù truyền ra.
Dương Lăng và đám người cuối cùng xem như tỉnh táo lại.
Bọn hắn vẫn luôn nhắm vào Hồng Liên thánh châu trên người Tô Hàn, thậm chí không để ý đến mục đích của Tô Hàn là đâu, chỉ cần Tô Hàn chạy đi đâu, bọn hắn vẫn theo đó.
Lúc này, nhìn phía trước tựa như nơi thâm uyên bình thường, Dương Lăng bọn người hít sâu một hơi.
"Thái Vân hoang địa?!"
"Chết tiệt, tiểu tử này thật sự định ra tay với Thánh Ma thành?"
"Đồ vật không biết tự lượng sức mình!"
"Trong Thánh Ma nội thành có tồn tại kinh khủng cấp bậc Địa Linh, đừng nói hắn chỉ là một Đế Thánh, coi như hắn đột phá đến chúa tể, cũng không thể ở ranh giới Thánh Ma thành giương oai!"
"Chúng ta lại đi theo hắn đến đây sao?"
"Kẻ này không phải muốn mượn đao giết người đấy chứ?"
"Hừ, nếu chúng ta chết ở đây, hắn cũng không sống được!"
Bên tai vang lên từng tiếng hừ lạnh đầy tức giận.
Tô Hàn quay đầu cười cười, nhún vai nói: "Chư vị, là các ngươi muốn theo tới, không phải ta dẫn các ngươi tới."
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Dương Lăng u ám hỏi.
"Các ngươi đều thấy rồi, ta nhận công vụ nhiệm vụ."
Tô Hàn thản nhiên nói: "Thái Vân hoang địa này là nơi Hồng Liên giới xảy ra chiến đấu nhiều nhất, vũ khí tàn phiến thì tạm không nói, dường như cái Vạn Niên Linh Thụ cùng Tiêu Tan Thần Điểu cũng thích ở lại đây, ta đến đây, đương nhiên là để làm nhiệm vụ."
"Thái Vân hoang địa tràn ngập sinh linh tà đạo, nơi này là thiên hạ của Thánh Ma thành, ngươi không sợ đi đứng vào mà nằm ra ngoài?"
Dương Lăng lại nói.
Không đợi Tô Hàn mở miệng, lão nhân bên cạnh Dương Lăng nói chen vào: "Sợ là nằm ra ngoài còn khó hơn, với loại tu vi này của hắn, chỉ có thể đi vào, không có cách nào ra!"
Trong khi nói, Dương Lăng và đám người đều đang nhìn Thái Vân hoang địa.
Thật ra, bọn họ còn cách Thái Vân hoang địa một đoạn, nhưng cho dù như vậy, cũng có thể cảm nhận được khí hung lệ nồng đậm tỏa ra bên trong.
Thái Vân hoang địa hàng năm bị gió cát bao phủ, đây là vấn đề địa vực, hình thành tự nhiên.
Tục truyền, bên trong Thái Vân hoang địa còn phong ấn vô số oan hồn và oán niệm của sinh linh, tu sĩ bình thường căn bản không thể thích ứng loại hoàn cảnh tu luyện kia.
"Ta ngược lại thật sự rất tò mò với thu hoạch khi ở đây."
Tô Hàn mỉm cười: "Chẳng phải các ngươi muốn Hồng Liên thánh châu trên người ta sao? Đã đến đây rồi, nếu không đi vào thì thật là uổng công nha!"
Vừa dứt lời, Tô Hàn đột nhiên lao về phía trước, không hề do dự tiến vào Thái Vân hoang địa.
Sau lưng hắn, vẻ mặt đám người Dương Lăng u ám, gần như muốn rớt nước mắt.
Trong ba ngày truy đuổi Tô Hàn, bọn hắn đương nhiên muốn ra tay với Tô Hàn.
Nhưng tốc độ của Tô Hàn hết sức quỷ dị, mỗi lần bọn hắn cảm giác có thể đuổi kịp thì Tô Hàn sẽ bỗng nhiên tăng tốc, khiến kế hoạch của bọn hắn thất bại.
Như Tô Hàn đã nói.
Đã đuổi đến nơi này, nếu bỏ cuộc thì thật đáng tiếc.
Hơn nữa, Thái Vân hoang địa có bình chướng đặc thù, chỉ có một chỗ phía nam là có thể đi ra.
Chỉ cần bọn hắn canh chừng lối ra này, thì tốc độ của Tô Hàn cho dù có nhanh cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay bọn họ!
"Chư vị sư huynh sư tỷ, bây giờ làm sao?"
Dương Lăng trầm giọng nói.
"Trộn lẫn!"
Lão giả hừ lạnh một tiếng: "Dương Lăng, trên người ngươi có hỏa thuộc tính bản nguyên, là trụ cột cho Đạo Thiên cung sau này, không thể mạo hiểm, cứ tạm thời đợi ở đây, nếu Tô Hàn kia chạy trốn, ngươi sẽ kìm chân hắn lại."
"Được."
Dương Lăng vừa gật đầu, vừa dần thả lỏng trái tim.
Hắn không sợ Tô Hàn, mà là sợ những quái vật của Thánh Ma thành.
Về góc độ cá nhân, cho dù không muốn Hồng Liên thánh châu trên người Tô Hàn, hắn cũng không muốn tiến vào Thái Vân hoang địa.
"Chúng ta đi!"
Lão giả trong mắt lóe lên tinh quang: "Hơn ba nghìn Hồng Liên thánh châu, đây là thứ có giá trị ba mươi vạn tiền vũ trụ, mà không cần tiêu hao tích phân vũ trụ của chúng ta!"
"Nếu Tô Hàn kia rụt đầu trong Lục Nhu cốc thì cũng thôi, đằng này lại nhất định phải ra đây chịu chết, với chúng ta mà nói, cũng coi như một tạo hóa!"
"Các loại tài nguyên này tuyệt đối không thể bỏ qua! Qua con dốc này, có thể sẽ không còn tiệm này!"
Vật phẩm trị giá ba mươi vạn tiền vũ trụ, nếu để cho lão giả và đám người tự đi làm nhiệm vụ, ít nhất cũng mất hai ba chục năm.
Đó là trong tình huống hao tâm tổn trí, không ăn không uống, thậm chí gặp phải rất nhiều nguy hiểm.
Do đó, bọn họ tình nguyện liều một phen vào Tô Hàn!
"Ầm ầm ầm..."
Khí tức bộc phát, sức mạnh tu vi bùng nổ.
Trừ Dương Lăng ra, năm người còn lại của Đạo Thiên cung đều xông vào Thái Vân hoang địa.
Không cần cố ý cảm ứng, trong ba ngày chạy về phía Thái Vân hoang địa này, Tô Hàn đã biết, người mạnh nhất trong năm người này là một Nhân Hoàng hậu kỳ.
Loại thực lực này, đối với Tô Hàn mà nói, không có bất kỳ uy hiếp nào.
Lão giả và đám người vừa vào Thái Vân hoang địa liền lập tức thả thần niệm, muốn tìm kiếm thân ảnh Tô Hàn.
Nhưng chưa kịp để thần niệm của họ lan ra, một tiếng rít bén nhức tai đột ngột truyền vào tai bọn họ.
Ngay sau đó - -
"Xoẹt!!!!"
Đất bụi tung lên, một cơn lốc cuốn quét ra.
Lão giả được gọi là "Trần sư huynh", là người đầu tiên chịu tác động!
Hắn thấy rõ, cát vàng dường như bị người khống chế, tạo thành một bình chướng lớn.
Bình phong này nhanh chóng biến đổi, cuối cùng lại ngưng tụ thành một không gian nhỏ có chiều dài, rộng, cao chỉ khoảng mười thước.
Có một bóng áo trắng xuất hiện trong tầm mắt của lão giả.
Ngoài ra, lão giả không nhìn thấy những người khác của Đạo Thiên cung!
"Giả thần giả quỷ!"
Lão giả hừ lạnh một tiếng.
Dù sao hắn cũng là Nhân Hoàng chúa tể, không hề sợ hãi, mà hai tay vung lên, mang theo tu vi lực lượng đánh về phía Tô Hàn.
Trong lực lượng tu vi này ẩn chứa quỹ đạo màu vàng kim cực kỳ sắc bén, đó là Đại Đạo lực lượng kim thuộc tính của lão giả!
Thấy loại công kích mạnh mẽ này sắp tới, Tô Hàn vẫn không hề thay đổi sắc mặt.
Hắn giơ tay phải lên, nhẹ nhàng kéo ra, chỉ thấy một viên Hồng Liên thánh châu đang lơ lửng bên trong.
"Thứ ngươi mong muốn, vậy ta cho ngươi cơ hội này."
Ánh mắt lấp lánh, Tô Hàn ngón trỏ khẽ búng.
"Vút!"
Khi viên Hồng Liên thánh châu bay ra, nó để lại một quỹ đạo trong hư không.
Lão giả kia cười lạnh, định đón lấy.
Nhưng vào thời khắc này, chợt phát hiện, quỹ đạo phía sau Hồng Liên thánh châu đã tạo thành một cơn lốc xoáy đáng sợ không thể hình dung, giữa lúc vô thanh vô tức!
Tiếng rít bình thường lúc trước, giờ đã biến thành tiếng nổ vang đinh tai nhức óc!
"Cái gì?!"
Trong nháy mắt đó, sắc mặt lão giả đại biến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận