Yêu Long Cổ Đế

Chương 1033: Quá yếu!

"Ầm!"
Lời vừa dứt, Tô Hàn liền đạp mạnh chân xuống đất, mặt đất lập tức phát ra tiếng trầm đục, nứt toác ra, còn thân ảnh Tô Hàn thì lao thẳng đến chỗ Nam Thanh.
Đây là lần đầu tiên Tô Hàn thực sự ra tay sau khi đến Nhất Đao Cung Đệ Tử Sơn. Trước đó ở núi đệ tử ngoại môn, núi đệ tử nội môn, hắn luôn chắp tay sau lưng, chỉ dùng khí tức tạo thành gió lốc để tấn công kẻ nào dám cản đường. Giờ phút này, hắn cuối cùng cũng đã động thủ.
"Ngăn hắn lại!"
Thấy Tô Hàn xông đến, Nam Thanh vung tay lên, hơn chục người trước đó hiện thân lập tức xông lên chặn Tô Hàn.
"Hôm nay, kẻ nào dám ngăn cản ta, ta sẽ phế bỏ tu vi kẻ đó!"
Âm thanh lạnh như băng vang vọng khắp ngọn núi thân truyền đệ tử.
"Đệ tử ở đây, không phải người hàng đầu thì cũng là thân truyền, thân truyền đệ tử thì ít nhất cũng là trưởng lão, hộ pháp gì đó. Bọn chúng đều là người có tư chất cực mạnh, có thể gọi là thiên tài. Nếu ngươi phế bỏ tu vi của bọn chúng, xem ngươi làm sao có thể rời khỏi ngọn núi đệ tử này!" Nam Thanh cười lạnh.
"Thật sao? Vậy các ngươi cứ thử xem."
Giữa không trung, Tô Hàn cất tiếng cười lớn, đồng thời vung mạnh tay xuống.
"Ầm!"
Cái vung tay này, tựa như một bàn tay thần linh quét mây tan, màn sương trắng xóa theo đó lan ra hai bên. Hơn chục người đang lao về phía hắn, khi cảm nhận được khí tức của bàn tay đó, đều biến sắc, muốn lui lại nhưng căn bản không kịp.
Đường cùng, bọn chúng chỉ có thể thi triển tu vi, bày phòng ngự. Hơn mười luồng khí tức hợp nhất lại, muốn cùng Tô Hàn đối kháng.
"Bành bành bành..."
Bàn tay to vung tới, tốc độ cực nhanh, khi đánh trúng hơn mười người kia, mọi lớp phòng ngự trên người bọn chúng đều tan vỡ, yếu ớt như tờ giấy mỏng.
Thân hình bọn chúng bị đánh bật ra, hộc máu tươi, bay tứ tung.
Nhưng chưa kịp rơi xuống đất, Tô Hàn đã lóe người tới trước mặt hai người. Hai người này, một nam một nữ, đều còn rất trẻ, thấy Tô Hàn xuất hiện, sắc mặt đại biến, vội vàng nói: "Tô Tôn khoan đã, chúng ta..."
"Muộn rồi!"
Tô Hàn hừ lạnh, hai tay đồng thời chộp ra, túm lấy cổ hai người. Long lực bùng nổ, từ trong cơ thể hai người truyền ra tiếng động lớn. Sau đó, chúng như chó chết ngã gục xuống đất.
Giờ phút này, hai người không còn chút khí tức nào, tu vi Long Thần Cảnh vốn có đã hoàn toàn hóa thành hư vô.
"Không... Không thể nào! !"
Tiếng kêu thảm thiết, sắc nhọn vang lên từ miệng bọn chúng. Đối với tu sĩ, nhất là đối với loại thiên tài như bọn chúng, bị phế tu vi còn khó chịu hơn là bị giết.
"Chuyện này..."
Nhìn cảnh này, mọi người đều biến sắc, rõ ràng không ngờ Tô Hàn lại tàn nhẫn như vậy, dám phế tu vi của hai tên đệ tử thiên tài ngay trong Nhất Đao Cung Đệ Tử Sơn.
Phàm là thiên tài, đều sẽ được tông môn tập trung bồi dưỡng. Hai người này là một ví dụ, Nhất Đao Cung đã đầu tư rất nhiều tài nguyên cho bọn chúng. Giờ bị phế tu vi, những tài nguyên đó xem như đổ sông đổ biển. Nếu là người khác, dám làm như vậy, Nhất Đao Cung chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nhưng người phế bỏ chúng không phải ai khác, mà là Tô Hàn!
"Ngươi thật sự dám phế bọn chúng!"
Nam Thanh cũng có chút khó tin, nghiến răng nói: "Tô Hàn, ngươi quá phận rồi! Một người là thân truyền đệ tử của trưởng lão Vân Phương hàng đầu Nhất Đao Cung ta, một người là đệ tử của hộ pháp Lạc Nguyệt. Nếu bọn họ biết ngươi dám phế tu vi đệ tử của họ, nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
"Vậy thì cứ để bọn họ đến đây!"
Tô Hàn cười nhạt: "Cho thể diện mà không cần, ta đã cảnh cáo rồi, nhưng chúng một chút cũng không nghe. Có kết cục này cũng đáng đời."
Nói xong, Tô Hàn nhìn những người khác. Thấy ánh mắt của hắn, hơn chục người vừa bị Tô Hàn đánh lui, mặt mũi tái mét, không nói hai lời, vội vàng lui về phía sau, không dám ngăn cản nữa.
Thực lực của Tô Hàn, bọn chúng đã được trải nghiệm sâu sắc, tuyệt đối không phải thứ bọn chúng có thể chống cự. Dù chúng là đệ tử thiên tài của Nhất Đao Cung, dù có nhiều bí thuật và Long kỹ Nhất Đao Cung truyền lại, dù có những thủ đoạn mà người khác không thể sánh bằng, thì trong tay Tô Hàn, vẫn không khác gì sâu kiến!
Những lời đồn về Tô Hàn, trước kia bọn chúng không tin, nhưng giờ phút này, bọn chúng đã tin. Cũng chính vì tin nên bọn chúng mới sinh ra sợ hãi.
Tô Hàn thấy bọn chúng lui lại cũng không đuổi theo.
Thực ra, lúc nãy hắn chỉ dọa dẫm mà thôi, không thể nào phế bỏ hết toàn bộ mọi người được, thật sự làm vậy thì những cao tầng của Nhất Đao Cung chắc chắn sẽ nổi điên. Còn việc phế hai người kia chỉ có thể nói là do bọn họ xui xẻo, bị Tô Hàn lôi ra làm gà giết để dọa khỉ.
Hiệu quả của việc này rất tốt, giờ phút này, không ai dám tiến lên ngăn cản Tô Hàn nữa.
Còn Tô Hàn thì đạp lên hư không, từng bước một tiến về phía Nam Thanh.
"Đến đây."
Tô Hàn nhìn Nam Thanh, giọng điệu bình thản nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.
"Ngươi còn nhớ, khi ở thời đại Hoang Cổ, ngươi từng nói gì với ta không?"
"Ngươi lại còn nhớ, ta từng nói gì với ngươi sao?"
"Cút!"
Trong mắt Nam Thanh hiện lên sát khí, nghiến răng nói: "Thực lực ngươi tuy mạnh, nhưng ta là thân truyền đệ tử của cung chủ. Ta không tin, ngươi thật sự dám phế tứ chi của ta!"
Tu vi chân chính của Nam Thanh là Long Thần Cảnh đỉnh phong, hơn nữa mơ hồ có vẻ muốn vượt qua. Rõ ràng là sắp đột phá, một khi đột phá, nếu thành công thì sẽ là Long Hoàng Cảnh, nếu không thành công thì chỉ là Ngụy Hoàng.
Không thể không nói, làm được thân truyền đệ tử của Nam Cung Đoạn Trần, quả thật có chút thiên tư, dù là Nam Thanh hay Nam Hồng, thiên tư đều không thấp, so với người cùng thế hệ thì thực lực cũng cực mạnh.
"Ta muốn phế ngươi, dù ngươi là con của thiên vương lão tử cũng vô dụng!"
Ánh mắt Tô Hàn sắc bén, bước chân tiến tới, trong chớp mắt hắn đã tới trước mặt Nam Thanh. Tay phải duỗi ra, túm lấy Nam Thanh.
"Rút đao thuật!"
Nam Thanh biến sắc, tay vội đưa ra sau lưng, sau lưng hắn đang cõng một chiếc vỏ đao lớn. Bàn tay của hắn lúc này đã nắm lấy chuôi đao.
"Định!"
Nhưng cũng đúng lúc này, tay trái Tô Hàn vươn ra, nhẹ nhàng chỉ một cái vào người Nam Thanh.
Bị điểm một cái, sắc mặt Nam Thanh đại biến, biểu cảm của hắn dường như ngưng đọng, thân hình dừng giữa không trung. Động tác rút đao lúc này cũng hoàn toàn ngừng lại.
"Quá yếu!"
Tô Hàn lắc đầu: "Yếu như một con sâu bọ, thực lực của ngươi quá kém so với khẩu khí của ngươi. Muốn giết ngươi thì ta căn bản không cần tốn sức."
Lời vừa dứt, tay phải Tô Hàn đã sắp nắm trúng cổ Nam Thanh.
Nhưng cũng chính lúc này, một tiếng hừ lạnh đột nhiên truyền ra từ không gian, ngay sau đó, một đạo hào quang sắc bén chém thẳng về phía tay phải Tô Hàn.
Cùng với đao mang xuất hiện, một thân ảnh cũng dần hiện ra, chính là ca ca của Nam Thanh, Nam Hồng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận