Yêu Long Cổ Đế

Chương 6324: Đưa khí

"Không... Điều đó không thể nào!"
Khai Thiên Chí Tôn không thể nhịn được nữa, cuối cùng gào thét lên.
"Ngươi và ta cùng ở một thời đại, cái áo nghĩa kia chỉ có thể dùng năm tháng để tích lũy, số lượng áo nghĩa của ngươi, sao có thể nhiều hơn bản tôn được!!!"
"Nhiều?"
Băng Sương Đại Đế hừ lạnh nói: "Khai Thiên, khổ nhục kế đối với bản tọa mà nói không có tác dụng, bản tọa có thể không cách nào đánh giết ngươi, nhưng ngươi muốn động đến Thánh Hoàng, thì không có khả năng!"
"Khổ nhục kế?"
Tô Hàn nhạy bén bắt lấy mấy chữ này.
Hắn vốn cho rằng Băng Sương Đại Đế có thể tùy tiện trấn áp Khai Thiên Chí Tôn.
Nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ không phải vậy.
Khai Thiên Chí Tôn thoạt nhìn không bằng Băng Sương Đại Đế, nhưng thực lực thật sự của hắn, không yếu như lời hắn nói!
"Lão già..."
Tô Hàn siết chặt nắm đấm, răng cũng nghiến ken két.
Muốn diệt Khai Thiên, con đường thật gian nan!
"Cút!" Băng Sương Đại Đế đột nhiên quát.
"Hô..."
Khai Thiên Chí Tôn thở dài một hơi.
Vẻ mặt dữ tợn vừa rồi bỗng biến mất nhanh chóng, thậm chí còn có một chút tươi cười treo trên mặt hắn.
"Băng Sương, lão phu quả thật không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi và ta đều hiểu, trận đại kiếp kia sẽ nhuộm máu toàn bộ vũ trụ, ngươi có được quá nhiều áo nghĩa, điều này có lẽ không phải chuyện tốt!"
"Đó không phải là chuyện ngươi nên quan tâm."
Băng Sương Đại Đế lạnh giọng nói: "Bản tọa nếu như không chịu nổi, vậy ngươi cũng phải đi theo bản tọa!"
"Nằm mơ!"
Khai Thiên Chí Tôn bỗng nhiên nổi lên ý điên cuồng: "Ngươi có tính toán của ngươi, chẳng lẽ bản tôn không có kế sách sao? Trên người Tô Hàn có thứ mà cả ngươi và ta đều muốn, hãy xem khi đại kiếp giáng xuống, hắn rốt cuộc sẽ vì ai mà sử dụng!"
Vừa dứt lời.
Thân ảnh khổng lồ của Khai Thiên Chí Tôn bắt đầu di chuyển, gần như trong nháy mắt, liền biến mất khỏi tầm mắt của Tô Hàn.
Dưới áp bức của Băng Sương Đại Đế, cuối cùng, hắn vẫn từ bỏ việc tiếp tục ra tay với Thánh Hoàng.
Chỉ là những lời hắn lưu lại, khiến vẻ mặt Tô Hàn u ám, mơ hồ có cảm giác bất an.
Đúng vậy...
Nếu mình vô dụng với Băng Sương Đại Đế, sao hắn phải tìm cách ép buộc mình cưới Nhậm Vũ Sương?
Nếu mình vô dụng với Khai Thiên Chí Tôn, sao hắn biết rõ tiềm lực của mình, biết rõ mình vô cùng hận hắn, mà vẫn cứ để mình sống, không sớm bóp chết mình từ trong trứng nước?
Việc mình cho là "thoát khỏi trói buộc" trước kia, giờ xem ra chỉ là một trò cười!
Chẳng qua chỉ là bề ngoài thân phận được nâng cao, chẳng qua là một Thần Quốc bảo vệ mình thôi!
Không loại trừ...
Thần Quốc Truyền Kỳ coi trọng mình như vậy, cũng có chung suy nghĩ với Băng Sương Đại Đế, Khai Thiên Chí Tôn!
Mình, vẫn là một quân cờ! ! !
Nghĩ thông suốt những điều này, Tô Hàn không còn cảm kích việc Băng Sương Đại Đế ra tay cứu Thánh Hoàng nữa.
"Tô Hàn, nhớ lời hứa với bản tọa, chớ có quên!"
Băng Sương Đại Đế nói: "Bản tọa tạm thời không tổ chức hôn lễ long trọng cho ngươi và Vũ Sương, nhưng sẽ đưa việc thành thân của các ngươi đến công bộ ghi chép, cần hai ngươi tự mình đến công bộ tiến hành ấn ký thân phận."
"Ngày Đan Hải trở về, chính là lúc ngươi thực hiện lời hứa!"
Lời này vừa dứt, toàn bộ ánh mắt xanh thẳm co rút về, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Tô Hàn cúi đầu không nói, trông vô cùng u ám.
"Ai..."
Tiếng thở dài từ xa truyền đến, là Thánh Hoàng trọng thương đang lên tiếng.
"Tô Hàn, Băng Sương Đại Đế và Khai Thiên Chí Tôn đều đang tính toán ngươi, nhưng ta hi vọng ngươi có thể hiểu, tính toán cho cả vũ trụ khác hoàn toàn với tính toán tư lợi cho bản thân."
Nghe lời này, Tô Hàn bỗng bật cười.
"Toàn bộ vũ trụ... Tư lợi cho bản thân..."
"Nói cho cùng, cũng chỉ là xem ta như một con bài thôi!"
Thánh Hoàng há miệng, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ biết thở dài.
"Thôi vậy, tu vi ta còn thấp tuy không thể làm chủ được tự do, nhưng ít nhất vẫn còn sống."
Tô Hàn nhìn Thánh Hoàng một cái.
Mở miệng nói: "Thánh Hoàng đại nhân, ta tuy từng cứu ngài một lần, nhưng ngài vì ta, đã hai lần ra tay, đủ để trả hết ân tình."
"Tiếp theo, ngài cứ an tâm về lại Truyền Kỳ Thần Quốc dưỡng thương."
"Khai Thiên Chí Tôn nói sẽ không đụng đến ta, chỉ cần Chí Tôn không ra tay, ta có thể tự bảo vệ mình."
Thân thể Thánh Hoàng rung động!
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Hàn, trong đôi mắt gần như không thấy kia, ẩn chứa sự phức tạp nồng đậm.
"Đi về đi, Tô mỗ xin cáo từ!"
Tô Hàn hướng về Thánh Hoàng làm một lễ cuối cùng, dứt khoát cất bước tiến về phía trước.
Đối với hắn.
Dù Băng Sương Đại Đế tính toán mình là tốt hay xấu, dù mục đích cuối cùng của Băng Sương Đại Đế rốt cuộc là gì...
Ít nhất.
Hôm nay, Thánh Hoàng, vì tính toán của Băng Sương Đại Đế này, đã trở thành đồng lõa!
Hảo cảm của mình dành cho Thánh Hoàng trước kia, giờ phút này không chỉ tan thành mây khói, mà đã biến thành một sự thất vọng, bi ai!
Rõ ràng lúc trước mình mạo hiểm lớn như vậy, dùng Vương Miện Chí Tôn giúp hắn trùng sinh, giúp hắn tấn thăng Chí Tôn, sao hắn có thể đối xử với mình như vậy?
Cho dù Thánh Hoàng có ý tốt muốn giúp mình, thì ít nhất cũng nên báo trước một tiếng chứ!
"Ha ha..."
Tất cả bất đắc dĩ cùng thất lạc, vào lúc này biến thành tiếng cười khổ, vang vọng trong lối đi.
Một năm, hai năm, ba năm...
Thời gian trôi qua, Tô Hàn khô khan bước đi trong lối đi.
Hắn biết.
Giờ phút này mình, đã cách Truyền Kỳ Thần Quốc rất xa.
Nhưng cảm giác cô độc ấy đã biến mất không còn, trong lòng Tô Hàn chỉ còn sự kiên định cùng bức thiết muốn tăng cao tu vi!
Từ lần trước, Tô Hàn lại lần nữa cảm nhận được, thân làm quân cờ, bất lực và thống hận khi mặc người định đoạt!
Hắn muốn đến Đan Hải, muốn đến Nam Hải Thánh Cảnh, muốn có được thêm tạo hóa và cơ duyên, muốn tu vi tăng lên đến mức, không ai có thể bài bố mình! ! !
"Hưu!"
Một vệt kim quang từ phía trước lóe lên, Tô Hàn đang trầm tư lập tức sững người!
Ngay sau đó, trên mặt hắn hiện lên một vẻ phức tạp.
Mấy năm trôi qua, Thánh Hoàng im lặng không lên tiếng.
Vốn tưởng rằng hắn đã về Truyền Kỳ Thần Quốc dưỡng thương, không ngờ vẫn cứ đi theo bên cạnh mình.
Cảm xúc hờn dỗi dâng lên, Tô Hàn giả vờ không thấy, vẫn cứ tự mình bước đi.
Nhưng ánh kim quang kia lại xuất hiện dọc theo lối đi, biến thành thân ảnh Thánh Hoàng, cùng sánh vai đi.
Cả hai đều nhìn về phía trước, không ai nói gì, không ai nhìn ai.
Không biết đã đi được bao xa, cũng không biết lại qua bao lâu.
Đến một lúc, Tô Hàn thật sự không nhịn được nữa.
"Thánh Hoàng đại nhân, rốt cuộc ngài muốn làm gì?"
"Ha ha ha ha..."
Thánh Hoàng phá ra cười lớn, tựa hồ đã nhịn hết nổi.
"Ngài cười cái gì!" Tô Hàn tức giận nói.
"Tiểu tử, còn giận sao?"
Thánh Hoàng trừng mắt: "Cũng được rồi đấy, ta cũng đâu có tính toán ngươi, ngươi giận cái gì? Lớn như vậy rồi, sao còn giống đứa bé thế?"
"Ngài là đồng lõa của Băng Sương Đại Đế, còn nói không tính toán ta?" Tô Hàn giận dữ nói.
"Được được được, vậy bản hoàng xin lỗi ngươi, được chưa?"
Thánh Hoàng kiên nhẫn nói: "Đừng nghĩ đến mấy chuyện đó, ta có thể cam đoan với ngươi là, việc Băng Sương Đại Đế tính toán ngươi, chắc chắn không có chỗ xấu, nếu không người ta cũng không thể để cả con gái cưng của mình cũng bị liên lụy chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận