Yêu Long Cổ Đế

Chương 3533:? Hoàn chỉnh Tổ Vu đồ lục

"Công tử!"
Đúng lúc này, một bóng người từ bên ngoài bước vào, chính là nam tử áo đen trước đó dẫn Tô Hàn đến nơi này.
"Sao vậy?" Canh Kim hỏi.
"Gia Bách Liệt đã lên tiếng, hắn sẽ tham gia trận quyết đấu này." Nam tử áo đen kia nói.
"Ừm?"
Canh Kim mừng rỡ: "Thật sao? Nói vậy, tu vi của hắn vẫn dưới Thần Linh cảnh? Ta trước còn lo lắng hắn đột phá Thần Linh cảnh thì không thể tham gia quyết đấu, như thế này thì tốt quá!"
Nam tử áo đen nói tiếp: "Gia Bách Liệt đã biết rõ chiến tích của Thiên Ức, hắn công khai khiêu khích, tỏ vẻ khinh thường Thiên Ức, mà ý chính của hắn là chỉ sau khi Thiên Ức thắng 500 trận mới xứng đáng để hắn ra tay. Trước đó, hắn khinh thường việc phải động thủ với bất cứ kẻ yếu nào."
"500 trận?"
Tô Hàn nhíu mày, cười khổ nói: "Canh công tử, việc này e là có chút khó khăn, tuy chiến tích của ta là thắng liên tiếp 104 trận, nhưng thực tế số lần ra tay chỉ có sáu, mà người giao đấu với ta ngày càng ít đi, vậy làm sao thắng liền 500 trận?"
"Để ta lo!"
Canh Kim hừ lạnh nói: "Người Hỗn Loạn chi thành vốn là lũ liều mạng, đối với bọn họ, ngoài Lệnh Bài Miễn Tử, tài nguyên là quan trọng nhất. Chỉ cần có tài nguyên đủ hấp dẫn, dù ngươi có mạnh hơn, bọn chúng cũng bằng lòng lên so tài với ngươi!"
Nghe vậy, ánh mắt Tô Hàn sáng lên.
Dùng tài nguyên dụ dỗ người khác lên đài? Nếu vậy, lợi ích của mình cũng không nhỏ a! Nếu Canh Kim đưa ra nhiều tài nguyên hơn, mình thắng cũng sẽ nhận được nhiều hơn.
"Ngươi về chuẩn bị là được rồi."
Canh Kim ôm quyền với Tô Hàn: "Gia Bách Liệt có đức hạnh thế nào, ngươi cũng thấy rồi. Chưa gì đã công khai khiêu khích, nếu là ta, chắc chắn sẽ không nhịn được."
Tô Hàn cười nói: "Khích tướng bỏ đi, ta đã đồng ý với Canh công tử, nhất định sẽ làm được. Nếu thật không làm được, chắc chắn sẽ trả lại vật phẩm đó."
"Một lời đã định!" Canh Kim trầm giọng nói.
...
Rời khỏi phủ thành chủ, trong lòng Tô Hàn có chút nôn nóng. Hắn nóng lòng muốn gom đủ mảnh vỡ Tổ Vu đồ lục.
"Hưu hưu hưu..."
Trong bóng hình chớp nhoáng, từng đạo tàn ảnh xuất hiện sau lưng. Mà bản thể Tô Hàn thì đã tiến vào Thánh Tử Tu Di Giới.
"Xoạt!"
Vung tay lên, mười hai mảnh vụn hiện ra trước mặt. Tô Hàn lướt mắt nhìn, cầm chúng lên rồi từ từ ghép lại. Vì đã có tất cả, việc ghép mười hai mảnh này trở nên đơn giản hơn nhiều.
Sau một lát, việc ghép đã hoàn thành.
Tô Hàn thấy rõ trên mảnh vỡ kia, từng đường gân đang phát sáng một màu đen tuyền. Tựa như máu tươi đỏ thẫm đang chảy trên bản đồ. Và khi Tô Hàn ghép chúng lại, các mảnh vỡ tự dính liền vào nhau, không hề có khe hở, giống như chưa từng bị vỡ vụn.
Cuối cùng, một tấm Tổ Vu đồ lục hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt Tô Hàn!
"Hô..."
Tô Hàn hít sâu một hơi. Sức mạnh tu vi tuôn trào trong lòng bàn tay, rồi đột ngột rót vào Tổ Vu đồ lục.
"Xoạt!"
Khoảnh khắc đó, Tổ Vu đồ lục phát sáng rực rỡ! Sương mù màu đen vô biên vô hạn, lập tức lan ra khắp Thánh Tử Tu Di Giới. Dù Thánh Tử Tu Di Giới rộng lớn như vậy, vẫn như chứa không nổi.
Sương mù càng lúc càng nhiều, rồi dần dần cô đặc lại, giống như sắp hóa thành chất lỏng. Tô Hàn ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc! Trong làn sương mù này, hắn không cảm thấy có hơi thở mạnh mẽ nào cả, nhưng đứng trước chúng, hắn lại thấy mình nhỏ bé, như một con kiến. Đây không phải là vấn đề về tu vi, mà là một cảm giác xuất phát từ nội tâm, bẩm sinh, tựa hồ đã được định đoạt từ khi sinh ra. Thiên đạo từng trấn áp Tô Hàn không ít lần bằng thiên kiếp, nhưng khi đối mặt với thiên kiếp, dù cho có mạnh mẽ đến đâu, Tô Hàn cũng chưa từng có loại cảm giác này!
Nhỏ bé, không thể chống cự, thậm chí không sinh nổi ý định chống cự!
Đúng lúc này, làn sương mù đột nhiên thu lại vào Tổ Vu đồ lục. Rất nhanh, chúng hoàn toàn biến mất.
"Hửm?"
Tô Hàn cầm Tổ Vu đồ lục, mày nhíu chặt. Vừa nãy hắn thấy rõ ràng, những làn sương mù kia dường như đang cố gắng giãy dụa, muốn phá vỡ một giới hạn nào đó. Nhưng cuối cùng chúng vẫn không thể phá vỡ được, nên đành trở về Tổ Vu đồ lục.
"Ý gì đây?"
Tô Hàn đầy vẻ khó hiểu: "Có phải Thánh Tử Tu Di Giới đã ngăn nó lại? Hay là tu vi của ta không đủ? Tạm thời chưa tìm được vị trí của tàn hồn Tổ Vu? Những con đường kia sao lại biến mất?"
Do lúc trước sương mù đen lan ra, nên tất cả các con đường trên Tổ Vu đồ lục đều biến mất, như thể đã hóa thành sương mù. Lúc này nhìn lại, tấm Tổ Vu đồ lục này chẳng khác nào một tấm da dê bình thường, hoặc có thể nói, là Vô Tự thiên thư.
"Chết tiệt!"
Cố gắng suốt thời gian dài như vậy, cuối cùng gom đủ nhưng lại không thu được kết quả gì, khiến Tô Hàn không khỏi nôn nóng.
"Chắc là do tu vi chưa đủ."
Sau khi bình tĩnh lại, Tô Hàn thầm nghĩ: "Vật này chỉ có thể mở ra khi ta dùng sức mạnh tu vi rót vào, xem như dùng lực tu vi của ta làm nền tảng, có lẽ sương mù đen kia không phá được giới hạn là do tu vi của ta chưa đủ."
"Hô..."
Thở nhẹ ra, Tô Hàn cất Tổ Vu đồ lục rồi rời khỏi Thánh Tử Tu Di Giới. Thật lòng mà nói, hắn không hề hài lòng với kết quả này. Nếu quả thật cần dùng tu vi mới có thể mở ra, vậy thì khi mình đạt đến Thánh cảnh hay thậm chí Chúa Tể cảnh, cho dù có mở được đi chăng nữa, còn có tác dụng gì? Mục đích chính của hắn là lúc còn yếu ớt, có tàn hồn Tổ Vu trợ giúp mình cơ mà! Trong một thoáng, Tô Hàn thực sự muốn phá hủy nó. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được.
...
Sáng sớm hôm sau, giác đấu trường vẫn nhộn nhịp tiếng người la hét như mọi ngày.
Việc Tô Hàn không xuất hiện hai ngày nay khiến các tu sĩ khác thở phào nhẹ nhõm. Ôm hy vọng cùng lòng thèm khát với những tài nguyên kia, vẫn có người lần nữa tiến vào giác đấu trường. Tất nhiên, không chỉ có Chân Thần cảnh mà còn có cả tu sĩ Hư Thần cảnh, thậm chí Ngụy Thần cảnh. Nhưng những trận đấu đó, tại nơi này, thật sự quá mức tầm thường. Hoàn toàn chỉ là tự tìm đường chết. Trận chiến quyết liệt thực sự vẫn là của các Chân Thần cảnh chiếm đa số.
Vào giờ khắc này, có một bóng dáng đang đứng giữa giác đấu trường. Đó là một lão giả, tu vi chỉ ở Tam Tinh Chân Thần cảnh. Ngẩng đầu nhìn những tài nguyên kia, mắt lão lộ rõ vẻ tham lam. Trong đó, có thể thấy một viên đan dược tứ phẩm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận