Yêu Long Cổ Đế

Chương 6558: Trăm vạn Tử Vân hắc mộc!

Chương 6558: Trăm vạn tử Vân hắc mộc!
Nghe Mộ Dung Phong nói vậy, Tô Hàn hơi ngẩn ra. Hắn còn tưởng Mộ Dung Phong có thể mở ra pháp trận cấm chế này bằng phương pháp của mình, ai dè tất cả hy vọng đều đặt hết lên người hắn. Nhìn ánh mắt tràn đầy hy vọng của đối phương, Tô Hàn không khỏi nhíu mày. Hắn cảm thấy Mộ Dung Phong như đang kiểm chứng điều gì đó.
Còn Mộ Dung Phong ở đây, dường như cũng đoán được ý nghĩ của Tô Hàn.
“Pháp trận cấm chế này là do Thủy Tổ đại nhân tự tay bố trí năm đó, dù là Chí Tôn tu luyện Cấm Chế đại đạo cũng khó lòng mở được trong thời gian ngắn.” Mộ Dung Phong nói: “Dù ngươi đã đạt đến Đại Đạo Thiên Mệnh Cảnh, ta vẫn luôn gọi ngươi là ‘Đại Đạo sứ giả’, nhưng ta không dám chắc cuối cùng ngươi có phải là người ta chờ đợi hay không.”
“Nếu ngươi có thể mở được pháp trận cấm chế này, vậy là đủ chứng minh ngươi chính là người ta đang chờ!” Vừa dứt lời, Mộ Dung Phong lùi lại mấy bước, trông dáng vẻ liền chờ Tô Hàn mở pháp trận cấm chế ra.
Tô Hàn im lặng, lật qua lật lại bàn tay, lấy ra mấy khối tử Vân hắc mộc. Vật này trong tay hắn còn có hơn trăm vạn khối, năm đó cố ý giữ lại, phòng khi có lúc cần dùng đến. Không ngờ, lần này vào Nam Hải thánh cảnh, thật sự có tác dụng lớn.
Trong hẻm núi, Tô Hàn đã lợi dụng tử Vân hắc mộc cùng thiên Quang bạch phách mới mở được những cấm chế đó, lấy được Thiên Diệt Lưu Ly kiếm. Nếu tử Vân hắc mộc mất tác dụng tại nơi này, vậy hắn cũng chỉ có thể từ bỏ. Đến cả Chí Tôn cũng khó mở pháp trận cấm chế này, chẳng lẽ lại để cho một Thần Mệnh sơ kỳ như hắn xông vào chỗ nguy hiểm đó sao?
"Bạch!" Tô Hàn vung tay, ném một khối tử Vân hắc mộc vào pháp trận cấm chế.
"Xoạt!!!!"
Pháp trận cấm chế vốn bình lặng, giờ phút này tựa như mặt hồ nổi lên gợn sóng lớn! Trong đó như sinh ra rối loạn, toàn bộ pháp trận cấm chế đều run rẩy. Khối tử Vân hắc mộc kia vừa rơi vào trong nháy mắt, đã trực tiếp bị pháp trận cấm chế nuốt chửng.
“Có tác dụng!” Mộ Dung Phong kích động suýt nhảy dựng lên: “Quả thật hữu dụng! Ngươi chính là người ta đang chờ! Ngươi chính là Đại Đạo sứ giả!”
"Ta còn không thấy pháp trận cấm chế có thay đổi gì, bây giờ nói những lời này vẫn còn hơi sớm." Tô Hàn vừa nói vừa tiếp tục ném tử Vân hắc mộc vào.
Nhưng lần này không phải một khối mà là mấy chục khối.
“Ào ào ào rào…” Mấy chục khối tử Vân hắc mộc rơi vào trong đều tan biến ngay tức thì. Pháp trận cấm chế vẫn cứ run rẩy, nhưng không tách rời thành hai bên như ở hẻm núi, vẫn chắn trước mặt Tô Hàn và Mộ Dung Phong. Theo thời gian trôi đi, tử Vân hắc mộc mà Tô Hàn ném vào càng lúc càng nhiều. Nhìn bên ngoài thì có vẻ hữu ích, nhưng pháp trận cấm chế không hề có ý định mở ra. Điều này khiến Mộ Dung Phong dần biến sắc.
Vẻ mừng như điên và xúc động trên mặt dần biến mất, hắn cuống cuồng như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui không yên.
“Chuyện gì xảy ra…” “Ta nhớ Thủy Tổ đại nhân đã từng nói mà!”
“Hơn nữa, pháp trận này đúng là có gợn sóng, tại sao vẫn chưa mở ra?”
“Không thể nào… Chắc chắn là có tác dụng….” “Hắn là Đại Đạo sứ giả, hắn có thể giải cứu ta! ! !”
Đến cuối, trên mặt Mộ Dung Phong thậm chí lộ vẻ điên cuồng. Bị giam cầm ở nơi này quá lâu, quá lâu rồi, đến nỗi bản thân hắn không thể đếm ngược thời gian! Dù trước đây hắn là ngụy Chí Tôn, dù tâm cảnh của hắn mạnh mẽ đến mức ít ai bì kịp, nhưng thời gian dài bị giam cầm như vậy, vẫn khiến tâm tính của hắn thay đổi. Sự xuất hiện của Tô Hàn dường như trở thành hy vọng duy nhất của hắn. Nếu Tô Hàn cũng không thể mở được pháp trận cấm chế này, có lẽ hắn sẽ không lựa chọn chờ đợi nữa. Sống cô độc và tịch liêu như thế, chi bằng chết cho xong!
Thời gian vẫn cứ trôi.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ... Tô Hàn ném vào pháp trận cấm chế số tử Vân hắc mộc đã lên đến mấy chục vạn! Pháp trận cấm chế như một cái động không đáy miệng rộng, nuốt hết tất cả tử Vân hắc mộc, nhưng vẫn không có dấu hiệu bão hòa. Mộ Dung Phong sớm đã im lặng, thậm chí đứng cũng không vững, cứ thế ngồi phịch xuống đất. Ánh sáng hy vọng trong mắt hắn, dần tan biến theo thời gian.
"Thôi đi!" Không biết từ lúc nào, Mộ Dung Phong bỗng mở lời: "Thứ này đúng là có thể khiến pháp trận cấm chế dao động, nhưng chỉ có thế thôi. Ta cảm ơn ngươi đã giúp, nhưng mà…"
"Ta còn chưa hề bỏ cuộc, ngươi gấp cái gì?" Tô Hàn hừ lạnh một tiếng.
Việc pháp trận cấm chế này không ngừng thôn phệ ngược lại làm hắn càng thêm hiếu thắng.
“Ta hỏi ngươi, trước đây ngươi có dẫn ai đến đây không?” "Có." Mộ Dung Phong gật đầu.
"Vậy có ai, giống như ta, làm cho pháp trận cấm chế này dao động không?" Tô Hàn hỏi tiếp.
"Không có!" Mộ Dung Phong lắc đầu.
"Đã vậy thì tại sao ngươi vội vàng bỏ cuộc? Đã sống nhiều năm như vậy, còn kém chút thời gian này sao?" Tô Hàn trầm giọng quát: "Ta thật sự không tin! Tử Vân hắc mộc trong tay ta có tới mấy trăm vạn, đồng thời, ngoài thứ này ra, ta còn có thiên Quang bạch phách có thể dùng!"
"Nếu tử Vân hắc mộc của ta bị nuốt hết mà vẫn không thể mở pháp trận cấm chế ra, thì coi như ta thua!"
Thấy Tô Hàn không hề tức giận, tiếp tục ném một lượng lớn tử Vân hắc mộc vào pháp trận cấm chế, trong mắt Mộ Dung Phong dần hiện lên một tia cảm kích. Trước đó, đúng là hắn có cảm tạ Tô Hàn, nhưng sự cảm tạ này không phải là cảm kích! Bởi vì hắn biết rõ nhất, chỉ cần Tô Hàn giúp hắn giải trừ phong ấn, thì hắn chắc chắn sẽ lấy được món đồ kia. Có được món đồ đó, Tô Hàn có thể chứa đựng không giới hạn áo nghĩa Chí Tôn thuộc về nơi này, bất kể là sau này tự mình dùng hay đưa cho người khác, thì đó cũng đều là bảo vật trời ban! Giải cứu và thu hoạch, đó chỉ đơn thuần là trao đổi lợi ích, nên Mộ Dung Phong nhiều nhất chỉ cảm tạ mà thôi.
Nhưng rõ ràng là, Tô Hàn không hề biết điều này.
Mất mấy canh giờ, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn mà vẫn cứ ném tử Vân hắc mộc vào. Mục đích duy nhất của Tô Hàn, chỉ là mở ra pháp trận cấm chế, giải cứu Mộ Dung Phong. Ân tình này cuối cùng khiến trái tim băng giá của Mộ Dung Phong sinh ra gợn sóng.
“Hô…” Hắn thở dài một hơi, chậm rãi đứng lên. Hai mắt nhìn Tô Hàn đang lặp đi lặp lại như máy móc, trong lòng vô cùng chấn động. Đúng vậy... Rõ ràng là đang giải cứu mình, Tô Hàn còn không hề bỏ cuộc, vậy tại sao mình lại phải bỏ cuộc chứ?
IIIVào lúc này… Ngay khi số lượng tử Vân hắc mộc mà Tô Hàn ném vào đạt đến một triệu thì pháp trận cấm chế bỗng phát ra tiếng nổ vang! Ngay sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Mộ Dung Phong, gợn sóng lớn lan ra trên pháp trận cấm chế. Bên trong dường như có sự biến đổi, một cái hang tối đen đường kính cỡ nửa mét xé toạc ra từ bên trong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận