Yêu Long Cổ Đế

Chương 2711: Bá phụ như thế suất khí!

Chương 2711: Bá phụ thật là đẹp trai!
Tĩnh!
Yên tĩnh!
Yên tĩnh như tờ!
Kim Dật cả người, giống như hóa đá, động tác dừng lại, vẻ mặt cứng đờ.
Mà xung quanh hắn, những người của Kim Dương đế quốc, cũng đều nhìn về phía Tô Dao.
Rõ ràng, kết quả này nằm ngoài dự tính của bọn họ.
Hay nói đúng hơn, ngay từ đầu, do ảnh hưởng từ những lời bàn tán của người khác, bọn họ căn bản không hề nghĩ theo hướng đó.
Lời đồn thật đáng sợ!"Cha?"
Một lúc lâu sau, Kim Dật mới lẩm bẩm một câu.
"Cha, chính là phụ thân, hiểu chưa?" Tô Dao giả vờ không hài lòng nhìn hắn.
"Phụ thân..."
Trong khoảnh khắc này, cơn choáng váng toàn thân Kim Dật, tan biến hết!
Mặt hắn, thoáng chốc trắng bệch.
"Ta... Hắn... Ngươi..."
Muốn nói gì đó, lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Trong đầu rối bời suy nghĩ, hiện về cảnh tượng lúc mới gặp Tô Hàn.
Hắn nhớ rõ, mình đã từng cảnh cáo Tô Hàn, đừng hòng để hắn mất mặt trước Tô Dao.
"Hừ!"
Thấy bộ dạng của hắn, Tô Dao không khỏi bực mình, hừ một tiếng, quay người đi về phía Tô Hàn...
...
Thấy Tô Dao tức giận trở về, Tô Hàn cũng không hỏi han gì.
Hắn nhâm nhi rượu ngon trong chén, cùng Diệp Long Khách và những người khác, vui vẻ trò chuyện.
Về phần đám Vân Niết ở đối diện, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tô Hàn bọn họ, vẻ mặt âm trầm, như sắp khóc đến nơi.
Rõ ràng, đây vốn là một bữa tiệc chúc mừng, nhưng không mang đến cho bọn họ chút tâm tình tốt nào.
"Chúng ta đi!"
Một lát sau, Vân Niết đứng dậy, vung tay lên, dẫn theo người của Vân Hải vương triều rời đi.
Mà Bỉ Ngạn đế triều bên kia, cũng đã sớm rời đi.
"Thật vô vị."
Tô Hàn nhếch miệng, khẽ lắc chén rượu trong tay, sau đó uống một ngụm.
"Bá, bá phụ."
Đúng lúc này, một giọng nói cẩn thận, có chút thấp thỏm bất an từ sau lưng vọng đến.
Tô Hàn suýt chút nữa phun ngụm rượu ra ngoài.
Cố nuốt xuống, Tô Hàn quay đầu, thấy Kim Dật đang xoa tay, cố gượng cười, đứng sau lưng mình.
Gương mặt của hắn, vốn do uống rượu mà ửng hồng, giờ đã nhạt đi.
Thậm chí trước khi đến, Kim Dật đã vận công mấy lần, đến khi trên người không còn mùi rượu, lúc này mới lấy hết can đảm.
"Ngươi đang gọi ta?"
Tô Hàn nhìn xung quanh, rồi chỉ vào mình.
"Đúng vậy, ngoài ngài ra, đâu còn bá phụ nào khác ở đây chứ..." Kim Dật ngượng ngùng, khóe miệng không ngừng run rẩy.
"Còn có Diệp thúc thúc của ta nữa mà!" Tô Dao nhỏ giọng nũng nịu nói.
"Ồ à, Diệp bá phụ tốt, Diệp bá phụ tốt." Kim Dật vội mở miệng.
Thật khó tin, một vị hoàng tử có uy vọng cao nhất Kim Dương đế quốc, giờ phút này lại cúi đầu khom lưng, tựa hồ sợ làm đối phương không hài lòng.
"Chào ngươi."
Diệp Long Khách cũng không để bụng, mỉm cười gật đầu, có vẻ dễ gần hơn Tô Hàn rất nhiều.
"Vậy..."
Thấy Tô Hàn quay lại, Kim Dương gãi gãi ót, lại nói: "Bá phụ, lúc trước, lúc trước là vãn bối sai, vãn bối không nên nói những lời đó, mong bá phụ thứ lỗi."
"Ngươi về trước đi."
Tô Hàn khoát tay áo: "Ta sẽ không giao con gái ta, cho một người tính tình nóng nảy."
Nghe vậy, mặt Kim Dật, lại tái nhợt đi.
"Bá phụ, không phải vậy đâu ạ!"
"Ta... Ta là vì, ta thật..."
Mọi lời giải thích, vào lúc này đều trở nên vô nghĩa, nhạt nhẽo vô lực.
Dứt khoát, Kim Dật cũng không giải thích nữa.
"Ầm!"
Hai đầu gối đột ngột khuỵu xuống, trước mặt bao nhiêu người, Kim Dật quỳ xuống.
Mắt Tô Dao mở lớn, há hốc miệng, không thể tin được.
"Ngươi làm gì vậy?"
Tô Hàn nhíu mày, vội đi đỡ Kim Dật: "Nhiều người nhìn như vậy, nếu để truyền đi, há chẳng phải người ta nói ta Tô Hàn, bắt nạt hoàng tử Kim Dương đế quốc?"
"Bá phụ, nếu người không tha thứ cho ta, ta sẽ không đứng lên!" Kim Dật kiên quyết nói.
Lại giở trò này!
"Vậy ngươi cứ quỳ đi."
Kim Dật: "..."
Thấy Tô Hàn nâng chén rượu, bước về phía xa, trong lòng Kim Dật hối hận, dâng lên như sóng lớn, nhấn chìm hắn.
Sao mình lại không thể nhẫn nại hơn một chút?
Ít nhất, phải nghe chính miệng Tô Dao giải thích, dù cho kết quả có tồi tệ đến đâu, cũng phải nghe Tô Dao nói ra chứ!
Mình đây là đang làm gì vậy? Điên rồi sao?
Không hỏi gì, đã nổi giận lôi đình.
Những lý trí, bình tĩnh, thậm chí cả sự cơ trí thường ngày, đều cho chó gặm hết rồi sao?
"Kim Dật hoàng tử, ân huệ lớn như vậy, chúng ta không kham nổi đâu, ngươi cứ đứng lên trước đi." Diệp Long Khách nói một câu, rồi cũng đi về phía xa.
Nhưng khi đi ngang qua, Diệp Long Khách lại truyền âm cho Tô Hàn: "Tông chủ, tên này không tệ, đường đường là hoàng tử một đế quốc, uy vọng cao như thế, thế mà nói quỳ là quỳ xuống ngay, xem ra là rất thích Dao nhi rồi!"
Tô Hàn lơ đi, như không nghe thấy, khiến Diệp Long Khách không ngừng lắc đầu.
"Ngươi đứng lên đi."
Chỗ ngồi kia, Tô Dao kéo Kim Dật: "Cha ta người này, mềm nắn rắn buông, ngươi mà uy hiếp hắn, sẽ hoàn toàn ngược lại."
Nghe vậy, Kim Dật quỳ cũng không xong, mà không quỳ cũng dở.
Đứng lên thì sợ Tô Hàn nói không có nghị lực.
Còn không đứng lên, lại sợ giống như Tô Dao nói, khiến Tô Hàn thêm phiền chán.
"Thiếu chủ, người làm sao vậy?"
Một thân ảnh tiến đến cạnh Kim Dật, là người của Kim Dương đế quốc.
Bọn họ nhíu mày, muốn đỡ Kim Dật đứng dậy, đồng thời nói: "Nếu để đế chủ biết người thế này, chắc chắn sẽ nổi giận đó!"
Không nói thì thôi, vừa nói vậy, Kim Dật ngược lại càng không chịu đứng lên.
"Ta chính là muốn cho phụ thân và bá phụ biết, ta yêu Tô Dao, ta muốn cưới nàng!"
Mặt Tô Dao đỏ bừng!
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người quen biết, Kim Dật bộc lộ rõ ràng ý nghĩ trong lòng như vậy.
Trước đây, cả hai tuy đều có thiện cảm, nhưng đều chưa phá tan lớp cửa sổ giấy mỏng manh.
Xung quanh, có không ít người đang nhìn về phía này.
Lời của Kim Dật, bọn họ đều nghe được.
Và rốt cuộc đã hiểu, hóa ra Tô Dao là con gái của Tô Hàn, chứ không như những gì họ tưởng tượng.
"Không giống chút nào..."
"Hắn lớn lên tầm thường như vậy, sao lại sinh ra một cô con gái xinh đẹp như vậy?"
"Không phải nhận nuôi đấy chứ?"
Những lời bàn tán lọt vào tai, Kim Dật bỗng hô lớn: "Tất cả im miệng cho ta!"
"Bá phụ đẹp trai, phong độ ngời ngời, lại phóng khoáng hào hoa, đúng là mẫu mực của đàn ông, sao các ngươi dám khinh nhờn như thế?"
"Kim Dật ta cả đời, đến giờ phút này mới gặp một người đàn ông phong hoa tuyệt đại như bá phụ."
"Ta nói cho các ngươi biết, tu vi có thể tăng lên, tiên tinh có thể kiếm được, nhưng nhan sắc của bá phụ, vĩnh viễn là điều các ngươi không thể sánh được!"
"Còn dám mở miệng vũ nhục nữa, đừng trách ta trở mặt!"
Tô Hàn: "..."
Tô Dao: "..."
Mọi người: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận