Yêu Long Cổ Đế

Chương 3586:? Mặt ngoài oai vệ lòng thấp thỏm sao?

Tứ đại Phủ vực, Viện Lâm sứ thất phẩm, tu vi phần lớn đều ở mức từ tam tinh đến ngũ tinh Chân Thần cảnh. Ngũ tinh Chân Thần cảnh có lẽ là tu vi rất cao trong số nhiều Viện Lâm sứ. Đương nhiên, cũng có tồn tại Lục tinh Chân Thần cảnh, nhưng rất ít. Còn Tằng Nhân Vương này chính là ngũ tinh Chân Thần cảnh. Ở giữa mi tâm hắn, năm ngôi sao màu đỏ lấp lánh, tựa như khi giọng điệu hắn tăng lên thì màu sắc cũng dần sâu hơn. Tô Hàn che chắn ngôi sao ở mi tâm, đến cả Huyền Dạ cổ thần bọn họ còn không nhìn thấu, thì Tằng Nhân Vương này tự nhiên không biết tu vi của Tô Hàn. Đương nhiên, hắn cũng chẳng cần biết! Ai cũng biết, tốc độ tu luyện của Tô Bát Lưu chậm chạp, lúc mới gia nhập Vân Vương phủ thì từng bị chế giễu vì chuyện Tịnh Hóa trì, cộng thêm việc dùng tiền mua chức Viện Lâm sứ thất phẩm, khiến đến giờ hắn vẫn là mục tiêu c·ô·n·g kích của Vân Vương phủ, ít ai chịu tiếp cận hắn, phần lớn đều xem thường hắn. Tằng Nhân Vương không phải người của Vân Vương phủ, nhưng hắn cũng có điểm giống nhau, là đều xem thường Tô Hàn. Lý Diễm c·hết, không ai cho rằng thật sự do chiến lực của Tô Hàn quá mạnh, thậm chí Đại Danh phủ cũng từng tiến hành điều tra, nhưng kết quả vẫn không giải quyết được gì. Nhưng Tằng Nhân Vương không tin, nhiều người cũng không tin, Tô Hàn khi đó chỉ với tu vi ngũ tinh Hư Thần cảnh, có thể xử lý Lý Diễm đã đến gần vô hạn thất tinh Chân Thần cảnh ở toàn lực phía dưới. Mấu chốt nhất là, Lý Diễm còn có sơ cấp t·h·i·ê·n Kiêu lệnh! Bên trong t·h·i·ê·n Kiêu lệnh đó có p·h·áp trận, ngay cả Thần Linh cảnh thấp tinh cũng diệt được, huống chi là Tô Bát Lưu? Vì vậy, rất nhiều người đều kết luận, Lý Diễm sở dĩ c·hết là do Tô Bát Lưu sử dụng ngoại lực! Mà trong đó, chính là bái sơn! Ngay dưới mắt Tứ đại Cổ Thần, chẳng lẽ Tô Bát Lưu lại dám đ·á·n·h p·h·á quy tắc, sử dụng ngoại lực? Nếu thật như vậy, trước hết hắn sẽ bị hủy tư cách bái sơn, sau này chỉ sợ còn thành trò cười cho vô số người! Tổng hợp những điều trên, Tằng Nhân Vương vô cùng tin tưởng vào bản thân mình. Hắn cũng có t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n của riêng mình, cũng giống như Hạng Khoan, hắn có thể đứng vào top năm trong rất nhiều Viện Lâm sứ thất phẩm của Đại Danh phủ. “Tô Bát Lưu, ở trên bái sơn, không được phép sử dụng ngoại lực…” trước khi đ·ộ·n·g ·t·h·ủ, Tằng Nhân Vương lại cảnh cáo một câu. “Không cần Tằng đại nhân nhắc nhở, Tô mỗ tự nhiên biết.” Tô Hàn thản nhiên đáp. “Lúc trước, cái c·hết của Lý đại nhân, Đại Danh phủ ta vẫn luôn có nghi vấn, hôm nay, mượn chuyện bái sơn này, để Tằng mỗ xem thử chiến lực thật sự của Tô đại nhân như thế nào.” Tằng Nhân Vương lại nói, “Bên ngoài đồn rằng, chiến lực của Tô đại nhân vô song, có thể dùng tu vi thấp trấn áp kẻ cảnh giới cao, Tằng mỗ cho là tin đồn, hữu danh vô thực.” Tô Hàn ngước mắt, nhìn Tằng Nhân Vương: “Thời gian bái sơn, không phải để ngươi ở đây lãng phí, ngươi nói nhiều lời quá đấy.” “Ha ha…” Tằng Nhân Vương nhếch mép, “Nếu Tô đại nhân vội vã muốn c·hết thì Tằng mỗ tự nhiên không thể kéo dài, chỉ là sau khi ngươi xuống khỏi đài rồi thì đừng trách Tằng mỗ ra tay quá ác.” “Cứ tới.” Giọng Tô Hàn vẫn bình tĩnh như thường. “Oanh!!!” Quả nhiên, Tằng Nhân Vương không do dự nữa, lúc tu vi bùng nổ thì thân ảnh trực tiếp đằng không, tu vi lực lượng cuồn cuộn trên nắm tay, oanh kích thẳng về phía Tô Hàn. Mọi người đều nhận ra, đòn này của hắn chỉ là thăm dò. Đương nhiên, bên trong sự thăm dò, chỉ sợ vẫn còn kèm theo chút t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n. Tốc độ của hắn rất nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt Tô Hàn, tu vi lực lượng trên nắm tay của hắn quá đậm đặc, thậm chí còn xuất hiện chút quyền mang. Còn đối diện hắn… Tô Hàn vẫn vững như bàn thạch, không nhúc nhích! Hắn cứ lặng lẽ đứng đó, nhìn c·ô·n·g kích của Tằng Nhân Vương lao tới, không hề né tránh. “Ừm?” Tằng Nhân Vương là người rất đa nghi, đây cũng là điểm chung của phần lớn tu sĩ. Khi thấy cảnh này, hắn cau mày, trong đầu nảy ra ý nghĩ đầu tiên, là có âm mưu! “Khi ta đến gần hắn, đột nhiên hắn ra tay với ta? Là có thủ đoạn nào đó?” “Hay là do tốc độ của ta quá nhanh, căn bản là hắn không thể phản ứng được, chỉ là đang cố tỏ vẻ mặt ngoài oai vệ mà lòng thấp thỏm?” Vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu, Tằng Nhân Vương không dám k·h·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g, chiêu thức thăm dò có vẻ hời hợt này, lại ẩn chứa uy lực tuyệt đối của hắn. “Đòn này của ta có thể chớp mắt thi triển thủ đoạn, nếu hắn thật sự có giở trò, ta vẫn có thể kịp phản ứng!” “Ngươi nếu có lòng tin như thế, thì cứ xem, rốt cuộc là nắm đấm của ta c·ứ·n·g rắn, hay là thân thể ngươi c·ứ·n·g rắn!” Quyền mang đã đến, nắm đấm vốn đ·á·n·h vào đầu Tô Hàn, lại đột ngột đổi mục tiêu ngay sát lúc chạm vào, chuyển sang đánh vào n·g·ự·c của Tô Hàn. Rõ ràng, Tằng Nhân Vương vẫn cảm thấy có bẫy nên mới đổi vị trí tấn công. Thế nhưng, dù hắn đã phản ứng như thế, Tô Hàn vẫn cứ như người gỗ, vẫn đứng yên đó, không nhúc nhích. “Ngươi đang tìm c·ái c·hết?!” Một ngọn lửa giận trong lòng bỗng chốc bùng lên, Tằng Nhân Vương có cảm giác như bị vũ n·h·ụ·c. Hắn kết luận rằng tu vi của Tô Bát Lưu không thể cao hơn hắn. Đã như thế, thì từ đâu mà ra tự tin, dám mạnh mẽ c·h·ố·n·g đỡ c·ô·n·g kích của hắn? “Tô huynh cẩn t·h·ậ·n!” “Tô Bát Lưu, ngươi đang làm gì?!” “Tô đại nhân!” “Tô tiên sinh!” Trong khoảnh khắc này, có rất nhiều thanh âm vang lên, như thể đều đang nhắc nhở Tô Hàn. Tất cả đều đến từ người Vân Vương phủ. Dù có bất mãn với Tô Hàn đến mấy, nhưng mọi người dù sao cũng đều là Viện Lâm sứ của Vân Vương phủ, giờ phút này nếu Tô Hàn cứ thế mà bị đánh bại thì cũng là mất mặt cho họ. Còn tiếng gọi cuối cùng là của Tô Tuyết. Từ lúc đến Thượng Đẳng Tinh Vực đến nay, chỉ có nàng mới gọi Tô Hàn là ‘Tô tiên sinh’. “Oanh!!!” Mọi sự nhắc nhở đều vô ích. Quyền mang của Tằng Nhân Vương cùng nắm đấm của chính hắn, mang theo tu vi lực lượng cường hãn, hung hăng đ·á·n·h vào n·g·ự·c của Tô Hàn. Hắn có thể cảm nh·ậ·n rõ ràng sự tiếp xúc giữa nắm đấm và thể x·á·c. Thậm chí, ngay lúc đánh trúng, Tằng Nhân Vương có chút hối hận, vì sao lại chuyển hướng vị trí tấn công? Nếu hắn không tránh thì có phải là trực tiếp đ·á·n·h n·ổ đầu của Tô Bát Lưu thì thắng sẽ càng sảng khoái hơn không? “Thì ra, thật chỉ là mặt ngoài oai vệ lòng thấp thỏm mà thôi…” Tằng Nhân Vương cười thầm, “Tô Bát Lưu, lời đồn của người ngoài đúng là chuyện nhảm, ngươi mà cũng xứng được gọi là thiên tài kinh thế? Ngươi có xứng không? Ta không có đ·á·n·h vào đầu của ngươi, nhưng với tu vi của ta thì cũng đủ để sinh sinh đ·á·n·h g·iết thân thể của ngươi!” Trong chốc lát suy nghĩ, nhanh chóng lướt qua. Đến lúc nghĩ đến đây, Tằng Nhân Vương ngước mắt lên. Vừa vặn nhìn thấy hai mắt của Tô Hàn! Đó là đôi mắt thâm thúy như tinh không, nhìn vào cứ như thể phải lún sâu vào trong đó, thần niệm cũng như đờ đẫn ra. Tô Hàn có tướng mạo bình thường, nhưng Tằng Nhân Vương tuyệt đối phải thừa nh·ậ·n rằng hai mắt này, trên đời ít có! “Kẻ sắp c·hết, nhìn ta làm gì?!” Tằng Nhân Vương kịp phản ứng, h·é·t lớn, dùng điều này để che giấu sự bối rối của mình. “Oanh!!!” Cùng lúc đó, nắm đấm còn đang ép vào n·g·ự·c Tô Hàn, bỗng nhiên cảm nh·ậ·n được một luồng… lực yếu ớt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận