Yêu Long Cổ Đế

Chương 6528: Tuyết Liên hoa

Chương 6528: Tuyết Liên hoa Thấy người Bỉ Mông thần quốc rời đi.
Đồng tử Sở Thiên Hùng chuyển động, lập tức chỉ vào những hung thú đã biến thành dược hoàn màu đỏ như máu trên mặt đất.
Hắn ngượng ngùng vừa cười vừa nói: "Khụ khụ, cái kia... Tô huynh, mấy dược hoàn này cũng không xác định đến tột cùng có tác dụng gì, chi bằng Sở mỗ cho các ngươi thí nghiệm thử một chút?"
"Cái đó thì không cần thiết, đa tạ Sở huynh quan tâm."
Tô Hàn cười nhạt một tiếng: "Bất quá nếu Sở huynh muốn, ta cũng có thể đưa cho Sở huynh vài cái."
"Thật?" Mắt Sở Thiên Hùng sáng lên.
Tô Hàn vung mạnh trường kiếm, kiếm mang kinh người vút lên trời cao.
"Thật!"
Mặt thịt Sở Thiên Hùng co rúm lại: "Thôi đi Tô huynh, đây đều là do ngươi dùng hết toàn lực mới có được, quân tử từ trước tới giờ không cướp đoạt thứ tốt của người khác, ngày sau nếu ta có được tạo hóa, sẽ đến cùng Tô huynh chia sẻ một phen."
Vừa dứt lời.
Toàn bộ nhân mã Sở gia, tất cả đều hướng nơi xa mà đi.
Nhìn thấy bọn họ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Lam Nhiễm lúc này mới hừ hừ nói: "Cái tên Sở Thiên Hùng này da mặt cũng thật là dày đến cực hạn, bọn hắn trước đó ngăn cản ngươi như vậy, không xem bọn hắn là hung thú mà đánh giết đã là tốt lắm rồi, vậy mà còn dám mơ mộng hão huyền đòi dược hoàn màu đỏ kia, nếu ta là hắn, trăm triệu không dám có ý nghĩ như vậy."
"Sở Thiên Hùng cùng đám người Bỉ Nghiễm, dù sao cũng không phải thiên kiêu bình thường, phía sau bọn hắn có bối cảnh vũ trụ cực cao, không thể nói giết là giết được." Nhậm Vũ Sương đột nhiên mở miệng.
Mà lời nàng nói cũng được xem là đã nói ra nguyên nhân chính Tô Hàn không giết đám người Bỉ Nghiễm.
"Nhậm Vũ Sương, ta phát hiện sau khi ngươi tiến vào Nam Hải thánh cảnh, tính tình có vẻ không giống với dĩ vãng lắm nha."
Đoàn Ý Hàm trêu chọc nói: "Nhất là lúc nãy, khi Sở Ngưng Yên trào phúng Tô Hàn, trông ngươi còn phẫn nộ hơn bất kỳ ai, ta rất tò mò, nguyên nhân phẫn nộ của ngươi rốt cuộc là do Sở Ngưng Yên xúc phạm tôn nghiêm của ngươi, hay là do... Ngươi không thể thấy Tô Hàn bị người vũ nhục?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Tô Tuyết, Lăng Ngọc Phỉ, Lam Nhiễm ba người, đều nhìn Nhậm Vũ Sương với ánh mắt như cười mà không phải cười.
Tiếp xúc lâu dài, lại trải qua sinh tử trong đợt hung thú công kích kia, cũng có thể coi như là đã cùng nhau trải qua hoạn nạn.
Bọn họ phát hiện, Nhậm Vũ Sương thật ra cũng không chán ghét như trong tưởng tượng.
"Trước đây Tô Hàn cũng đã giúp ta, Sở Ngưng Yên nói chuyện khó nghe, ta giúp Tô Hàn phản kích vài câu thì có gì đâu chứ?" Nhậm Vũ Sương hừ nhẹ nói.
"Giúp ngươi?"
Đoàn Ý Hàm lập tức truy vấn: "Vậy ngươi nói thử xem, Tô Hàn đã giúp ngươi chỗ nào?"
Nhậm Vũ Sương ngập ngừng!
Những việc Tô Hàn giúp nàng, chỉ có nàng và Tô Hàn tự biết.
Chẳng lẽ nàng lại đi nói với đám Đoàn Ý Hàm, lần đầu tiên Minh Phi nương nương dùng Xuân Minh tán, là do Tô Hàn cưỡng ép chống cự, không cùng nàng kết hợp thành công sao?
Nhậm Vũ Sương không phải là người hung hăng càn quấy, đúng sai phải trái nàng phân biệt được.
Chỉ là những lời này, không thể mang ra mặt mà nói.
"Thôi."
Tô Hàn khoát tay: "Nhặt hết dược hoàn màu đỏ kia lên đi, xem xem rốt cuộc có tác dụng gì."
Tô Tuyết mấy người lập tức thân ảnh lóe lên, thần niệm tỏa ra, hướng xuống mặt đất mà đi.
Đoàn Ý Hàm thì bĩu môi: "Tô Hàn, ngươi đây coi như là giúp Nhậm Vũ Sương giải vây sao? Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đó nha!"
"Ngươi không phải người của ta, ta dựa vào cái gì mà phải trả lời câu hỏi của ngươi chứ!"
Nhậm Vũ Sương hừ lạnh một tiếng, cũng hướng xuống đất đáp xuống.
Đến giờ phút này.
Trong hư không, chỉ còn lại Tô Hàn và Đoàn Ý Hàm hai người.
Ngón tay thon dài mảnh khảnh, trong lúc vô tình, đã đi tới bên hông Tô Hàn.
"Ngươi làm gì đấy?" Tô Hàn giật mình.
"Đồ vô lại, còn nói ngươi không có ý gì với Nhậm Vũ Sương sao?"
Đoàn Ý Hàm nghiến răng nghiến lợi nói ra: "Mỗi lần Nhậm Vũ Sương không giải thích được thì ngươi lại đứng ra giúp nàng ta giải vây, chả lẽ kết hợp rồi sẽ làm cho ngươi có tình cảm với nàng ta hay sao?"
"Không có!" Mặt Tô Hàn đen lại.
"Có hay không, chỉ có mình ngươi mới biết rõ nhất thôi!"
Đoàn Ý Hàm nũng nịu nhẹ giọng nói: "Kỳ thật nếu ngươi thật sự thích nàng ta, ta cũng sẽ không nói gì, nhưng ta hy vọng ngươi đừng giấu diếm ta, đừng để ta có cảm giác ta giống một con ngốc."
Tô Hàn hơi chấn động, không khỏi ôm Đoàn Ý Hàm vào trong lòng.
Nữ nhân này thoạt nhìn có vẻ dữ dằn, nhưng trong vài câu nói kia lại tràn đầy tủi thân.
"Vậy lực lượng Cực Âm của Vô Song Thăng Long công cũng đã đầy rồi chứ? Định khi nào cho ta đây?" Tô Hàn truyền âm nói ra.
Khuôn mặt Đoàn Ý Hàm lập tức đỏ ửng lên.
Nàng hung hăng liếc nhìn Tô Hàn một cái: "Coi như ta muốn cho ngươi thì trước mắt cũng không có cơ hội nào cả? Ngươi cứ ở mãi tại Băng Sương thần quốc, vất vả lắm mới tới được Nam Hải thánh cảnh này, thế mà Nhậm Vũ Sương lại cứ thích đi theo bên cạnh chúng ta, ta thậm chí còn hoài nghi có phải do nàng ta ghen mà cố tình đến quấy rầy chúng ta hay không!"
"Vậy thì không thể nào."
Tô Hàn nhẹ nhàng lắc đầu: "Thật ra mục đích chủ yếu khi mở ra Nam Hải thánh cảnh lần này, không phải là muốn đến đây thu hoạch tạo hóa, mà là muốn mượn cơ hội Nam Hải thánh cảnh này, trốn khỏi Băng Sương thần quốc, cũng là trốn khỏi sự khống chế của Băng Sương đại đế!"
"Hả?"
Đoàn Ý Hàm trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn Tô Hàn.
"Hai người các ngươi... Đang nằm mơ à?"
"Băng Sương đại đế nhìn xuống toàn bộ vũ trụ, coi như ngươi và Nhậm Vũ Sương thật sự có thể trốn khỏi Băng Sương thần quốc, chẳng lẽ có thể chạy khỏi cái vùng vũ trụ này sao?"
"Chỉ cần Băng Sương đại đế muốn thì dù cho các ngươi quay về Truyền Kỳ thần quốc thì cũng vẫn sẽ bị bắt lại mà thôi!"
Tô Hàn nhíu mày, cuối cùng khẽ thở dài.
Chuyện này hắn làm sao không biết được chứ?
Băng Sương đại đế làm sao không biết được chứ?
Nếu không phải tràn ngập sự tự tin tuyệt đối thì Băng Sương đại đế sao lại dễ dàng đồng ý cho Tô Hàn và Nhậm Vũ Sương tiến vào Nam Hải thánh cảnh?
Cái gọi là "trốn đi" chẳng qua cũng chỉ là một cách tự an ủi mà thôi!
Biện pháp giải thoát duy nhất của Tô Hàn và Nhậm Vũ Sương chính là Nhậm Vũ Sương thành công chuyển giao Thánh Đạo Đế thuật trên người cho Tô Hàn!
Mà đồng dạng.
Sau khi ý thức được vị trí quan trọng của Đoàn Ý Hàm, Tiêu Vũ Nhiên, Tiêu Vũ Tuệ, Tô Tuyết, Tô Dao... trong lòng mình!
Tô Hàn đối với việc kết hợp với Nhậm Vũ Sương, cũng dần dần từ việc chống cự, chuyển sang chấp nhận.
"Kỳ thật Nhậm Vũ Sương cũng thú vị đấy chứ."
Đoàn Ý Hàm trầm mặc hồi lâu.
Đột nhiên nói ra: "Mặc kệ nó là loại tình cảm gì đi nữa, dù sao thì bắt Nhậm Vũ Sương lại, đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại."
"Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" Mặt Tô Hàn co rúm.
"Giác quan thứ sáu của phụ nữ là vô cùng chuẩn!"
Đoàn Ý Hàm nhìn Tô Hàn: "Dựa vào thái độ hiện giờ của Nhậm Vũ Sương đối với ngươi mà nói, dù cho nàng vẫn chưa thích ngươi, nhưng chắc chắn không còn chán ghét ngươi như trước đây nữa."
Không đợi Tô Hàn mở miệng.
Đoàn Ý Hàm nói tiếp: "Để ta nói cho ngươi nghe nhé, Nhậm Vũ Sương chính là một đóa Tuyết Liên hoa ít kinh nghiệm sống, bề ngoài thì băng lãnh, nhưng kỳ thực trong lòng lại hừng hực!"
"Điều nàng xoắn xuýt, chẳng qua là cái gọi là "tự do" và "tôn nghiêm" trong lòng nàng mà thôi!"
"Chờ khi ngươi dùng sự dịu dàng công phá được phòng tuyến trong lòng nàng, thì nàng sẽ triệt để luân hãm dưới gấu quần của ngươi thôi!"
Tô Hàn: "..."
PS: Dạo này thời gian đăng chương không ổn định lắm, mong mọi người thứ lỗi.
Ngoài ra giải thích một chút, hiện tại Tô Hàn tu luyện Đế thuật, thật ra chỉ có ba loại, thêm Hóa Tôn Đế thuật là bốn loại, thế nhưng Hóa Tôn Đế thuật còn chưa tu luyện thành công, cho nên ta thường hay viết là "Tu luyện ba loại".
Không phải là viết nhầm, ta nhớ rõ mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận