Yêu Long Cổ Đế

Chương 193: Ngươi nói lại cho ta nghe? (canh thứ ba! )

Chương 193: Ngươi nói lại cho ta nghe? (canh thứ ba!) Lời vừa dứt, Tô Hàn đấm ra một quyền.
"Oanh!"
Lực đạo lớn mạnh từ trong tay hắn tuôn trào, một đạo quyền mang ngưng tụ hiện ra, trực tiếp đánh vào cánh cổng lớn của Thần Nữ Cung, phát ra một tiếng vang trầm.
Cánh cổng kia bất quá chỉ làm bằng gỗ, vốn dĩ cũng không có ý định dùng để phòng ngự gì, một quyền của Tô Hàn trực tiếp khiến cánh cổng đó răng rắc một tiếng, vỡ tan thành hai mảnh!
"Tê!!"
Nhìn thấy cảnh này, giữa đám người, liền vang lên từng tiếng hít vào khí lạnh.
Cho dù là đám thủ vệ của Thần Nữ Cung kia cũng sững sờ tại chỗ.
Các nàng báo lên trong cung có người xông vào, chẳng qua là muốn nói tình hình nghiêm trọng hơn một chút, để cường giả Thần Nữ Cung lập tức ra mặt.
Không ngờ tới chính là, cái tên này... Vậy mà thật sự xông vào!
Xông vào Thần Nữ Cung?
Đây là chuyện bao nhiêu năm chưa từng xảy ra?
Những tông môn mạnh hơn Thần Nữ Cung, thì Thần Nữ Cung đã sớm chuẩn bị tốt, còn những tông môn yếu hơn thì đương nhiên không dám đến khiêu khích, vậy mà hôm nay lại có người đến xông cung?
"Ngươi chẳng lẽ là người của Lưu Tuyết Tông sao?!" Có thủ vệ hỏi.
Theo các nàng nghĩ, cũng chỉ có Lưu Tuyết Tông mới dám ra tay với Thần Nữ Cung như vậy.
"Lưu Tuyết Tông?"
Tô Hàn quay đầu nhìn người này một cái, thản nhiên nói: "Ngươi cho là thế thì nó chính là thế đi."
Lời vừa dứt, Tô Hàn một bước bước vào bên trong Thần Nữ Cung.
Bước này bước xuống, coi như là đại biểu cho, Tô Hàn thật sự muốn xông cung!
Đứng ở bên ngoài và đứng ở bên trong, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
"Người của Lưu Tuyết Tông tới xông cung!!!" Lý Kiều Kiều hét lên.
...
Lúc này bên trong Thần Nữ Cung, đang có mấy vạn đệ tử ở trên luyện võ trường tu luyện.
Có mấy người đang hướng dẫn, tuổi đều tầm bốn mươi, nhìn bộ dạng thì rõ ràng là những nhân vật cấp trưởng lão.
"Hít vào thổ nạp, để linh khí trong thiên địa tưới tiêu toàn thân, dung hợp khí huyết, như vậy, khi ngươi đột phá Long Huyết Cảnh cũng sẽ dễ dàng hơn một chút." Một nữ tử trung niên mặc áo bào vàng đang kiên nhẫn dạy, nàng tên là Vân Hạc, là một trong những trưởng lão ngoại môn của Thần Nữ Cung, tu vi đạt tới Long Linh Cảnh sơ kỳ.
"Người của Lưu Tuyết Tông tới xông cung!!!"
Ngay lúc này, tiếng thét chói tai của Lý Kiều Kiều bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến.
"Cái gì?!"
"Người của Lưu Tuyết Tông xông cung? Chẳng lẽ bọn họ muốn khai chiến sao?!"
"Không thể nào, Lưu Tuyết Tông cho dù muốn khai chiến, cũng không dám trực tiếp khai chiến ngay trong quận thành chứ?"
Tất cả đệ tử đều mở mắt ra, đứng dậy.
Vân Hạc, trưởng lão ngoại môn, thì nhíu mày, quay đầu nhìn về phía xa.
Trụ sở của Thần Nữ Cung có tổng cộng bốn cổng lớn, còn sân luyện võ của bọn họ ở đối diện cổng Nam.
Chỉ thấy một bóng dáng áo trắng đang chậm rãi từ cổng Nam đi tới, xung quanh là mười mấy tên thủ vệ của Thần Nữ Cung, dù trên mặt đều mang sát khí và lửa giận, nhưng rõ ràng là vô cùng kiêng kỵ thanh niên áo trắng này, căn bản không dám động thủ.
"Vân Hạc trưởng lão!"
Lý Kiều Kiều từ cổng Nam chạy tới, vừa liếc mắt thấy Vân Hạc và mọi người, khuôn mặt sưng đỏ của nàng lập tức mừng rỡ.
"Mặt của ngươi làm sao vậy?" Vân Hạc nhíu mày hỏi.
"Bị hắn đánh!"
Lý Kiều Kiều chỉ vào Tô Hàn, giận dữ nói: "Người này xuất hiện trước Thần Nữ Cung của ta, không nói hai lời, trực tiếp ra tay với chúng ta, mặc dù chúng ta ngăn cản nhưng vẫn không cản được bước chân của hắn, xin trưởng lão ra tay, giáo huấn người này!"
"Chẳng phải người của Lưu Tuyết Tông xông cung sao?" Vân Hạc lại nhăn mày.
"Hắn chính là người của Lưu Tuyết Tông mà, hắn chính miệng nói!" Lý Kiều Kiều nói.
"Ngu ngốc."
Tô Hàn ở phía sau hắn, nhẹ nhàng lắc đầu: "Là người của các ngươi cho rằng thế, ta có nói ta là người của Lưu Tuyết Tông đâu."
"Vậy ngươi là ai?" Vân Hạc hỏi.
"Ngươi không có tư cách biết."
Tô Hàn thản nhiên nói: "Gọi cung chủ của các ngươi ra đây, ta có chuyện muốn nói với nàng."
"Cung chủ?"
Vẻ mặt Vân Hạc lạnh lẽo: "Đừng nói ngươi là ai, càng không nói ngươi có tư cách gì để cung chủ ra mặt, chỉ riêng việc ngươi làm bị thương người của Thần Nữ Cung ta, đã phải bị trừng phạt!"
"Vậy ngươi định trừng phạt ta thế nào?" Tô Hàn có chút hứng thú hỏi.
"Tự đánh ba chưởng, dập đầu nhận lỗi, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!" Vân Hạc nói.
"Thật là thiên hạ quạ đen đều giống nhau..."
Tô Hàn không hề tỏ ra giận dữ, vẫn cười nói: "Thảo nào người ngoài đồn rằng Thần Nữ Cung cực kỳ bao che khuyết điểm, xem ra bọn họ nói quả không sai."
"Nếu biết là không sai, vậy ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống đất nhận lỗi đi!" Vân Hạc nói.
"Cho dù ngươi thật quỳ xuống đất nhận lỗi, ta cũng sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của ngươi!"
Lý Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào Tô Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay ta nhất định phải đánh rụng hết răng của ngươi, lại kéo lưỡi của ngươi xuống, để ngươi vĩnh viễn trở thành người câm!"
Tô Hàn đột nhiên ngẩng đầu, thân ảnh lóe lên, đi thẳng tới trước mặt Lý Kiều Kiều.
Bàn tay hắn vươn ra, một phát nắm lấy cổ Lý Kiều Kiều, trực tiếp nhấc bổng lên.
"Ngươi nói lại cho ta nghe?"
Lời nói lạnh băng, từ trong miệng Tô Hàn truyền ra.
"To gan!"
"Càn rỡ!"
"Dám động thủ trong Thần Nữ Cung ta? Ta thấy ngươi là chán sống rồi!"
Vẻ mặt Vân Hạc và những người khác đều biến sắc, đám đệ tử cũng đều bộc phát long khí, rõ ràng là có ý định ra tay.
Tô Hàn căn bản không để ý tới các nàng, mà là nhìn chằm chằm vào Lý Kiều Kiều, tựa hồ đang đợi nàng mở miệng.
"Khụ khụ..."
Lý Kiều Kiều hô hấp có chút khó khăn, không tự chủ được ho khan, khuôn mặt vốn sưng đỏ, vì không thở được, càng tím tái chuyển sang màu đen.
"Trưởng lão, cứu... khụ khụ, cứu... ta." Lý Kiều Kiều hướng về phía Vân Hạc cầu cứu.
"Mau thả nàng ra!"
Vân Hạc giận dữ: "Nếu ngươi bây giờ dừng tay, ta còn có thể nương tay trừng phạt, nếu còn tiếp tục, thì trưởng lão ta không tha cho ngươi!"
"Chỉ bằng ngươi?"
Tô Hàn nhếch miệng cười một tiếng, bỗng nhiên thả Lý Kiều Kiều xuống.
Lý Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp chạm đất, một bàn chân thon dài, bịch một tiếng đá vào bụng nàng.
"Phốc!"
Lý Kiều Kiều lập tức há miệng phun ra máu tươi, thân hình bay ngược ra sau, rơi xuống đất tung lên một làn bụi mù.
"Tu vi, tu vi của ta... Tu vi của ta!!!"
Lý Kiều Kiều tóc tai rối bời, giống như phát điên, hét lên: "Ngươi vậy mà phế tu vi của ta!!!"
"Với cái tính cách của ngươi, giữ lại tu vi cũng chỉ là tai họa cho đời, thà phế bỏ ngươi, còn có thể để ngươi an ổn sống hết đời." Tô Hàn thản nhiên nói.
"Trưởng lão!"
Lý Kiều Kiều quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía Vân Hạc: "Vân Hạc trưởng lão, hôm nay nếu ngài không đánh chết người này, yêu kiều chết cũng không nhắm mắt a!"
Vân Hạc không mở miệng, mà là nhẹ chân đạp xuống mặt đất, thân ảnh trực tiếp vụt lên.
Giữa không trung, nàng rút từ bên hông ra một thanh trường kiếm màu xanh biển, dẫn đầu bổ về phía Tô Hàn.
"Ngươi bây giờ vẫn còn thời gian hối hận, ta khuyên ngươi, từ đâu đến thì về đó đi."
Tô Hàn ngước mắt, cũng không làm bất cứ phòng bị nào, chỉ bình thản lên tiếng.
Long Linh cảnh không đáng gì, hắn trở tay một cái là có thể đánh chết.
✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯ Cầu Vote 9-10 ở cuối
Bạn cần đăng nhập để bình luận