Yêu Long Cổ Đế

Chương 1539: Hai tháng làm bạn

Chương 1539: Hai tháng làm bạn
Con kiến máu thịt kia vốn là Thần thú, nhưng vết thương mấy ngàn vạn năm của Hồng Lê, không phải thứ mà kiến máu thịt có thể giúp hồi phục. Chỉ có loại rượu mạnh kia mới giúp vết thương của Hồng Lê hồi phục được nhiều, khí tức cũng trôi chảy hơn không ít. Nhưng dù có thêm rượu mạnh, cũng vô dụng, giống như loại đan dược cấp truyền thuyết kia vậy, dù nuốt thêm cũng sẽ không có tác dụng lớn hơn nữa.
"Là ai đã phong ấn ngươi ở đây?"
Tuy trong lòng đã đoán ra, nhưng Tô Hàn vẫn hỏi.
"Nguyên Linh."
Lúc Hồng Lê nói câu này, không hề có nhiều oán hận, khác hẳn với vẻ chưa hoàn toàn tỉnh táo trước đó.
"Quả nhiên là hắn..."
Tô Hàn hít sâu một hơi, trong mắt hàn quang chợt lóe. Từ khi trùng sinh, Tô Hàn đã nghe được rất nhiều tin đồn. Tỉ như Long Liệt nói cho hắn, lại như chuyện Đồ Thần Các bây giờ đã biến thành tinh không liên minh. Nhưng Tô Hàn có thể hiểu việc Đồ Thần Các biến thành tinh không liên minh, dù sao hắn cũng đã vẫn lạc, cảnh còn người mất, chắc chắn sẽ có người thay thế hắn. Về phần Long Liệt, dù quan hệ của Tô Hàn và hắn tốt thế nào, cũng không bằng Hồng Lê. Đến khi Hồng Lê tự miệng nói ra, Tô Hàn mới hoàn toàn tin rằng, Nguyên Linh... thực sự đã làm phản. Thánh Ma cổ đế, Diệu Dương kiếm thần, Hồng Lê... Tất cả những người từng có liên quan với hắn, lại uy hiếp cực lớn đến Nguyên Linh, người thì chết, người thì trốn, người thì mất tích, người thì bị phong ấn.
Đuổi cùng giết tận!
Nhưng Tô Hàn không rõ, vì sao Nguyên Linh chỉ phong ấn chặt Hồng Lê, mà không giết nàng?
Hồng Lê đưa ra câu trả lời.
"Ong chúa trên Yêu Hải tinh này, chỉ là một nhánh của thiên Huyễn ong chúa trong Thánh Vực mà thôi."
Hồng Lê nói: "Nguyên Linh dùng tinh túy huyết nhục của ta, để tẩm bổ cho thiên Huyễn ong chúa."
Tô Hàn chấn động, hàn quang trong mắt biến thành sát cơ nồng nặc.
Dùng tinh túy máu thịt của Hồng Lê để tẩm bổ thiên Huyễn ong chúa... Điều này quả thực còn thống khổ hơn giết chết Hồng Lê! Thật khó có thể tưởng tượng, những năm qua, Hồng Lê đã phải chịu đựng những thống khổ như thế nào.
"Tiểu chủ nhân, thật ra khi ở dưới đáy biển sâu của thiên Vực, Nguyên Linh đã đến gần vô hạn cảnh giới Chúa Tể." Hồng Lê lại nói.
"Ta biết."
Tô Hàn gật đầu: "Sau khi ta ngã xuống rồi trùng sinh, đã nghe rất nhiều tin đồn, Thánh Ma cổ đế đã chết, bị người của tinh không liên minh, tức Đồ Thần Các trước đây truy kích đến một nơi nào đó, cuối cùng chết trong tay thiên ma vực ngoại. Diệu Dương kiếm thần mất tích, đến giờ vẫn không có tung tích, còn ngươi, thì lại bị phong ấn ở nơi này."
"E rằng khi ta sắp đạt tới cảnh giới Chúa Tể, Nguyên Linh cũng đã kịp đạt tới cảnh giới Chúa Tể, nếu sớm hơn, với dã tâm của hắn, nhất định sẽ tự mình ra tay với ta, chứ không phải chờ ta tu luyện tẩu hỏa nhập ma mới hoàn toàn làm phản."
"Đây là âm mưu, một thiên đại âm mưu, ngay khi ta chấp chưởng Thánh Vực, âm mưu này đã bắt đầu được bày ra!"
Sắc mặt Tô Hàn âm trầm như muốn chảy ra nước.
"Thánh Ma cổ đế... chết rồi sao?"
Hồng Lê lộ vẻ bi ai, cười thảm nói: "Khó có thể tưởng tượng, một đại cường giả cấp bậc pháp thần, vậy mà cũng vẫn lạc, tên Nguyên Linh này, thật là âm tàn đến mức nào!". . .
Suốt thời gian một tháng, Tô Hàn và Hầu Tử đều ở lại đây.
Dường như Tô Hàn hay Hầu Tử đều có chuyện muốn nói không hết với Hồng Lê. Tô Hàn không cứu được Hồng Lê, chỉ có thể dùng cách làm bạn này, để đền bù phần áy náy trong lòng. Mà Hầu Tử thì đã hoàn toàn biết thân phận của Tô Hàn.
Yêu Long cổ đế!
Là cường giả Đạo Tôn cảnh, Hầu Tử đương nhiên đã nghe qua một số truyền thuyết về Tô Hàn. Khi biết được thân phận của Tô Hàn, con khỉ này đơn giản là khó tin nổi, cái kẻ ở trước mặt mình, như con sâu kiến, mình nói đánh chết là có thể đánh chết, vậy mà lại là Yêu Long cổ đế trong truyền thuyết! Cảm giác này mang đến cho nó một sự trùng kích về tinh thần, mà không ai có thể trải nghiệm được.
Còn về thân phận của Hầu Tử, Tô Hàn vẫn luôn có nghi hoặc trong lòng.
"Đây là con của ngươi?"
Một ngày nọ, Tô Hàn cuối cùng không nhịn được hỏi.
"Phải, cũng không phải."
Hồng Lê nhìn Hầu Tử một cái, ánh mắt mang theo vẻ nhu hòa: "Tiểu tử này không có liên hệ máu mủ thực sự với ta, là trong những năm ta bị phong ấn ở đây, đã phát hiện ra nó bên trong một viên thủy tinh ở chỗ này."
"Nói ra cũng buồn cười, lúc trước tiểu tử này nằm im bên trong thủy tinh, mà viên thủy tinh kia lại bị khảm trên vách tường, không biết là do ai làm."
"Ta đưa nó ra, lúc đó nó còn rất nhỏ, linh trí chưa mở, chỉ là một con Hầu Tử bình thường."
"Sau này, nó tự động mở linh trí, rồi trong một lần nước hồ thủy triều, từ trên màn ánh sáng bị cuốn đi, cũng không trở lại nữa."
Nghe vậy, mắt Hầu Tử lộ vẻ không dám tin. Chuyện đã từng xảy ra, nó thực sự không nhớ rõ, chuyện đó đã rất lâu rồi, nó còn chưa có tu vi. Nhưng trong lòng nó ấn tượng về Hồng Lê lại rất sâu, biết mình có một người mẹ bị nhốt ở trung tâm Yêu Hải Tinh, còn cụ thể là nơi nào thì nó đã hoàn toàn quên mất.
Sau khi bị cuốn đi theo thủy triều, Hầu Tử mới dần dần có tu vi, thời gian trôi qua đến bây giờ. Nó vẫn luôn cho rằng, Hồng Lê là mẹ ruột của mình, có quan hệ máu mủ, không ngờ... mình chỉ là một đứa trẻ bị nhặt được.
Nhưng đối với Hầu Tử, chuyện này không quan trọng, nó coi Hồng Lê là mẹ mình, vậy thì Hồng Lê chính là mẹ của nó!
"Không ngờ, tiểu tử này giờ đã lớn thế này rồi..." Hồng Lê nhìn Hầu Tử, mắt lại lần nữa ánh lên vẻ nhu hòa.
"Ngươi là mẹ của ta, ngươi chính là mẹ ta!" Hầu Tử đột nhiên nói.
"Tốt, tốt, tốt, ta là mẹ của ngươi, ta có nói không phải đâu!" Hồng Lê trông rất vui vẻ.
Tiểu chủ nhân đến, con trai mình cũng tới, dù không thể phá được phong ấn, Hồng Lê cũng rất vui lòng.
Về phần Tô Hàn, về thân thế của Hầu Tử, coi như đã có một sự hiểu biết đại khái—— Xuất hiện bất thình lình từ trong khe đá!
Hoàn toàn không sai, bởi vì nó ở bên trong viên thủy tinh, mà viên thủy tinh đó lại được khảm trong đá. . .
Rất nhanh, lại một tháng trôi qua.
Ngày hôm đó, Tô Hàn im lặng nói: "Ta phải đi."
Nụ cười trên mặt Hồng Lê khẽ chậm lại, rồi nói: "Đi đi, tiểu chủ nhân, ngươi nhất định phải nhanh chóng tăng cao tu vi, ngươi phải trở về cứu ta."
Cơn đau nhói lại xuất hiện trong lòng Tô Hàn.
"Ta nhất định sẽ tới cứu ngươi, nhưng ngươi phải sống cho tốt!"
Tô Hàn hít một hơi thật sâu, nói: "Thời gian sau này, e rằng ta không thể thường xuyên đến, chỗ ong chúa có yêu tâm dịch, ta sẽ cố lấy được, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm ong chúa nổi giận, không biết sẽ điên mất bao lâu. Quan trọng hơn là Nguyên Linh tự tay phong ấn ngươi ở đây, lúc nào hắn sẽ đến lại, ta không biết, nhưng tuyệt đối không thể để hắn phát hiện, càng không thể để người nào biết ngươi ở đây, càng không thể để hắn phát hiện. . . ta vẫn còn sống!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận