Yêu Long Cổ Đế

Chương 6210: Tiệt hồ

"Cái gì?!"
Thấy cảnh này, Cô Lam tự mình cũng không tin nổi. Những con muỗi kia không cho nàng cảm giác khí tức mạnh mẽ gì. Theo lý mà nói, mình đường đường là cường giả Cửu Linh, một chưởng này bổ xuống, những con muỗi kia dù không chết hết, cũng ít nhất phải chết đến hai phần ba. Vậy mà kết quả hiện tại, lại không có một con muỗi nào chết, chỉ có mấy trăm con phía trước bị thương mà thôi.
Quan trọng hơn là, Cô Lam nhìn xuyên qua cái vòng phòng hộ màu xám trắng kia, phát hiện mấy trăm con muỗi bị thương trước đó, vậy mà trong chớp mắt đã khôi phục mạnh mẽ, chiếc vòi hút khổng lồ cũng mọc lại! Điều này làm sắc mặt Cô Lam hung hăng biến đổi! Nàng một lòng muốn rời đi nên vừa rồi một chưởng kia cũng không hề nương tay. Điều đó cũng có nghĩa, những con muỗi trước mắt này đủ sức gây ra uy h·i·ế·p đến tính m·ạ·ng của nàng!
"Đáng c·h·ế·t!" Cô Lam hừ lạnh một tiếng, thân ảnh chợt ẩn vào hư không, biến m·ấ·t không thấy đâu. Nhưng ngay lập tức, nàng lại chật vật từ hư không lao ra. Sau lưng nàng còn có hàng ngàn vạn con muỗi bám theo! Ngẩng đầu nhìn lại, Cô Lam phát hiện gần như toàn bộ các hướng của mình đã bị chặn đứng. Số lượng con muỗi này ít nhất đã vượt quá chục triệu con! Mà lúc này, nàng mới chỉ rời khỏi Pha Lê đầm sâu khoảng ba mươi triệu dặm mà thôi!
Nhìn ra xa. Phía dưới bụi đất mù mịt, đủ loại tiếng gào thét vang lên, từng bóng người khổng lồ hoành hành qua lại, phá hủy mọi thứ gần như không còn! Nơi này, từ lâu đã bị Hung thú chiếm cứ!
"Siêu cấp thú triều?!" Ý nghĩ này hiện lên trong lòng Cô Lam, khiến trái tim nàng lại thắt lại. Bên trên hư không không chỉ có những con muỗi kia, còn có vô số hung thú bay lượn trên bầu trời, dần dần đi xa, cuối cùng hóa thành từng chấm đen.
"Không phải! Nếu thực sự là siêu cấp thú triều, lúc này chắc chắn đã có cường giả Hung thú cấp Chí Tôn xuất hiện!" Cô Lam tự phủ nhận ý nghĩ của mình. Thoáng chốc, nàng lại gạt bỏ hết những điều này ra khỏi đầu. Có phải siêu cấp thú triều hay không, liên quan gì đến mình? Việc mình cần làm bây giờ là thoát khỏi những con muỗi đáng c·h·ế·t này! Nếu như những hung thú bay lượn khác cũng nhận được lệnh, đến tấn công mình, thì hôm nay có lẽ mình sẽ không thể đi nổi!
"Ầm ầm ầm ầm..." Cô Lam vừa phòng thủ cho bản thân, vừa không ngừng tấn công con muỗi xung quanh. Nhưng dần dần, nàng lại càng thêm tuyệt vọng. Vòng phòng hộ màu xám trắng bên ngoài con muỗi đơn giản là quá cứng rắn! Công kích của nàng không thể làm nó rách da chảy máu, ngược lại những con muỗi kia ngày càng áp sát!
Dù cho trong tay nàng đang cầm Cảnh Trọng, người đang mặc áo giáp Chí Tôn thiên Khí, vẫn đang quan sát xung quanh, giờ phút này cũng không khỏi tim đập nhanh hơn. Cũng không biết đã qua bao lâu. Một chiếc vòi hút lớn đột nhiên từ phía sau chạm đến, cắm mạnh vào phòng ngự của Cô Lam. Bản thân chiếc vòi hút này cũng không gây cho Cô Lam bất kỳ thương tổn nào. Nhưng vẻ mặt của Cô Lam lại vô cùng khó coi. Vì nàng phát hiện, khi cái vòi hút này chạm vào mình, những chiếc vòi hút của đám muỗi bên dưới vòng phòng hộ màu xám trắng đều phun ra một loại ánh sáng không rõ màu sắc! Những ánh sáng này kết nối với nhau, cuối cùng ngưng tụ lực lượng ở chiếc vòi hút đang chạm vào Cô Lam.
"Phanh phanh phanh phanh..." Tiếng vang trầm lập tức truyền đến, mọi phòng ngự của Cô Lam trong nháy mắt sụp đổ! Vòi hút với thế sét đ·á·n·h không kịp bưng tai, cắm thẳng vào sau lưng Cô Lam! Cô Lam không hề nghi ngờ, nếu như mình bị hút vào, chỉ sợ trong phút chốc, sẽ bị hàng triệu con muỗi này hút thành thây khô! Nhưng nàng không phải Tô Hàn, cũng không phải Cảnh Trọng, hoàn toàn không có vật phẩm phòng ngự đỉnh cấp như Chí Tôn thiên Khí. Mọi thủ đoạn đã dùng hết, vô luận tự thân lực lượng hay ngoại lực đều không thể làm gì được những con muỗi này. Nàng giờ đây, chỉ có thể tuyệt vọng cảm nhận chiếc vòi hút đang tiến tới, dù đó chỉ là chuyện trong nháy mắt!
"Oanh! ! !" Ngay trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên trên đầu Cô Lam. Chiếc vòi hút kia phía sau lưng nàng, ngay thời khắc này trực tiếp đ·ứt gãy! Nàng vô thức ngẩng đầu nhìn lại. Nhưng thấy một lỗ đen to lớn không biết xuất hiện từ bao giờ. Một bàn tay khô héo, phảng phất chỉ còn da bọc xương, vươn ra từ trong hắc động đó! Bàn tay này chụp lấy những vòng phòng hộ màu xám trắng của đám muỗi. Trước kia những vòng phòng hộ làm Cô Lam bó tay, lại trong chốc lát sụp đổ tiêu tan.
"Chi chi chít...." Những con muỗi gặp tấn công, đều phát ra tiếng kêu th·ả·m t·h·iế·t. Gần như chỉ trong nháy mắt, đã có khoảng một phần ba biến thành hư vô! Cô Lam khó tin nhìn cảnh tượng này, thầm nghĩ chẳng lẽ là cường giả Thị Huyết cung đến cứu mình? Nhưng mình chỉ là một chấp sự áo tím, theo quy tắc của Thị Huyết cung, không thể nào khiến Thị Huyết cung ra tay. Trừ khi là hồng y, thậm chí cả cấp hồng y trở lên!
"Không phải cường giả Thị Huyết cung, lại k·h·ủ·n·g b·ố như vậy, chẳng lẽ là..." Cô Lam bỗng nhiên cúi đầu, nhìn Cảnh Trọng trong tay mình. "Khai thiên Chí Tôn? ? ?"
"Oanh! ! !" Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong nháy mắt. Bàn tay khô héo kia lần nữa giáng xuống, lại thêm một phần ba số muỗi c·h·ế·t! Dưới sự nhìn chăm chú của Cô Lam, bàn tay này lần thứ ba nhấc lên. Nhưng đúng lúc này, từ một nơi cực xa, giọng nữ lạnh lùng quen thuộc đột nhiên truyền đến. "Đây là huyết dịch do hung thần hóa thành, ngươi đ·á·n·h g·i·ế·t chúng, hung thần đại nhân sẽ đích thân giáng lâm!" Vừa dứt lời, bàn tay khô héo kia lập tức dừng lại. Cũng chính thời gian đó, những con muỗi còn lại như đám mây đen, nhanh chóng bay về phía xa.
"Tiêu diệt hai phần ba giọt huyết dịch của hung thần đại nhân, chuyện này ta ghi nhớ!" Lâm Mạn Cầm lại cất tiếng, giọng điệu đầy sự uy h·iế·p, nhưng bàn tay khô héo kia lại không hề đáp lại. Nó chỉ đổi hướng, chộp về phía Cảnh Trọng.
"Tổ phụ!" Cảnh Trọng mừng như điên. Và qua cách hắn gọi, Cô Lam cũng hoàn toàn xác định. Chủ nhân bàn tay khô héo kia chính là Khai thiên Chí Tôn!
"Ngươi cứu được Cảnh Trọng một lần, bản tọa cứu ngươi một lần, việc này huề nhau." Giọng khàn khàn vang bên tai, khiến Cô Lam không khỏi lộ ra vẻ cười khổ. Cứu? Bản thân mình chưa từng nghĩ sẽ cứu Cảnh Trọng. Sở dĩ không lập tức gi·ết hắn, cũng chỉ vì Cảnh Trọng đang mặc Chí Tôn thiên khí, mình không thể phá tan mà thôi!
Vốn muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách chắc chắn, đồng thời có thể bắt gọn Tô Hàn và Cảnh Trọng, cuối cùng lại rơi vào kết cục trộm gà không thành còn mất nắm gạo! Không chỉ Tô Hàn bị con tiện nhân tộc kia cướp mất. Ngay cả Cảnh Trọng, cũng bị Khai thiên Chí Tôn 'tiệt hồ' (cướp mất).
Còn đám s·á·t thủ Thị Huyết cung, giờ chỉ còn lại một mình nàng. Ngay cả bản thân, cũng bị ch·ặt m·ất một cánh tay, tạm thời không thể khôi phục! Biết vậy, mình còn không bằng đừng đến! Nếu như Cảnh Trọng thực sự bị Tô Hàn bắt giữ, thì vì thân phận của Tô Hàn, Khai thiên Chí Tôn có dám ép buộc bắt Cảnh Trọng mang đi không? Nếu hắn dám, chỉ sợ đại quân Thần quốc Truyền Kỳ sẽ lập tức ập đến, lấy chuyện của Minh vũ trụ quốc ra để cảnh cáo người khác!
Bây giờ thì hay rồi. Mọi thứ mình làm, đều thành đồ cưới cho Khai thiên Chí Tôn và con tiện nhân tộc kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận