Yêu Long Cổ Đế

Chương 3079: Đế tử ra trận (4 càng)

Sau đó, Tô Hàn lại xem qua một lượt danh sách các đội tuyển thứ ba. Trong đó, Bỉ Ngạn đế triều có một vị Đế tử, Kim Dương đế triều có Kim Dật Đế tử. Tiếp nữa là hàng loạt cái tên, chỉ giới thiệu đơn giản. Rõ ràng, trong mắt mọi người, những Đế tử này không có cửa tranh quán quân. Tô Hàn rất kiên nhẫn, xem đến trang cuối cùng. Ánh mắt hắn dừng lại trên tên một số Đế tử. Đế triều sau lưng những Đế tử này, đều từng ra tay với Phượng Hoàng hoàng triều. “Bản ghi chép Đế tử khá chi tiết, cũng có thể xem là kỹ càng, nhưng thật giả lẫn lộn, không thể tin hoàn toàn.” Tô Hàn nghĩ thầm. Tu vi của một số Đế tử có lẽ được che giấu đi đôi chút. Không ai muốn cho người ngoài biết toàn bộ nội tình của mình. “Nhưng cũng không sao.” Tô Hàn vươn vai, đứng dậy, đi lên lầu. Hắn đã mua một phòng trên lầu, để tạm nghỉ ngơi... Thời gian trôi qua, lại ba ngày nữa. Sáng sớm ngày hôm ấy, vô số tu sĩ đứng trên đường phố Đế Tử thành, hướng mắt nhìn về phía cung điện giữa không trung. Thánh triều, đã đến! Trùng trùng điệp điệp, ít nhất phải hơn mười vạn người. Họ từ hư không đến, như một mảng mây lớn, nơi nào đi qua, phía dưới là một mảng tối tăm. “Huy Hoàng thánh triều?” Tô Hàn ngước nhìn đoàn người này khi đang ở trước quán rượu. Giữa mười vạn người kia, có một tòa hành cung di động rất lớn, được mấy ngàn người khiêng lên. Rõ ràng, Huy Hoàng thánh chủ đang ở bên trong hành cung kia. Khung cảnh uy nghi này làm cho không ít tu sĩ rung động, không khỏi ngưỡng mộ. Huy Hoàng thánh chủ! Một trong những siêu cấp cường giả đứng đầu Trung Đẳng tinh vực, bề ngoài chỉ có chín người có thân phận so được với ông ta. Mười vị Thánh Chủ, tựa như mười vầng thái dương chói lọi treo trên Trung Đẳng tinh vực. Tu vi của họ, địa vị của họ là mục tiêu theo đuổi cả đời của vô số người. Thế nhưng, có thể đạt được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Huy Hoàng thánh triều hùng hậu rời đi. Hành cung di động kia tiến thẳng vào cổng cung điện trung tâm của Đế Tử thành. Huy Hoàng thánh chủ bước ra, tiến vào cung điện, lại không ai có thể nhìn thấy bóng dáng ông. Điều này khiến các tu sĩ cảm thán. Đại nhân vật vẫn là đại nhân vật! Muốn nhìn thoáng qua cũng khó như vậy... Thời gian đến gần cuộc chiến giành vinh dự Đế Tử, chỉ còn bảy ngày. Huy Hoàng thánh triều mở màn. Trong thời gian kế tiếp, từng tòa Thánh triều lần lượt đến. Khi cuộc chiến vinh dự Thánh tử chỉ còn ngày cuối cùng, tổng cộng đã có năm Thánh triều đến. Huy Hoàng thánh triều, Quang Minh thánh triều, Hắc Ám thánh triều, Thanh Long thánh triều, Bạch Hổ thánh triều! Những Thánh triều khác không đến, rõ ràng là sẽ không tới. Nhưng dù vậy, cũng đã hơn hẳn so với cuộc chiến tranh đoạt của tán tu trước đây quá nhiều. Thời điểm cuộc chiến tranh đoạt của tán tu, chỉ có một Thánh triều đến, đó là Bạch Hổ thánh triều. Mà cuộc chiến vinh dự Đế Tử này lại có đến một nửa! Các đại Thánh chủ đích thân ra mặt, mang theo đủ loại uy thế, vào ở cung điện trung tâm. Năm tòa Thánh triều tụ tập, không khỏi khiến Tô Hàn thầm than, thật là oan gia ngõ hẹp... Một đêm trôi qua trong những lời bàn tán hưng phấn của vô số tu sĩ. Sáng sớm hôm sau! Tại Tử Diệp sâm lâm, trước đấu trường, người đông nghịt! Vô số bóng người vây tụ tứ phía, đông hơn so với cuộc chiến tranh đoạt của tán tu trước đó không biết bao nhiêu. Các thế lực đã mở sòng bạc, không ít con bạc đặt cược vào Đế tử mình cho là mạnh. Cây cối xung quanh đấu trường đều đã bị các thế lực lớn quét sạch, trong vòng trăm vạn dặm là một vùng đất trống rộng lớn. Nơi đây cấm bay. Dù cho ngươi không nhìn thấy chuyện gì xảy ra bên trong đấu trường, cũng không được đạp lên hư không. Có năm vị Thánh Chủ đang đứng tại cung điện trung tâm kia, ai có tư cách đứng trên đầu họ? Giữa khung cảnh ồn ào náo nhiệt, rất nhiều Đế tử bắt đầu ra trận! Người được chỉ định đặc biệt kiểm định, chỉ có người nắm giữ Đế Tử lệnh mới thực sự là Đế tử. Muốn ra trận, không cần xem tu vi, thân phận của ngươi, càng không cần biết ngươi có phải hoàng tử hay không. Chỉ cần có Đế Tử lệnh, là có thể ra trận! Từng bóng người, như từng đoàn ánh sáng cực kỳ chói mắt, giữa sự hâm mộ, sùng bái, cuồng nhiệt của vô số tu sĩ, tiến vào đấu trường. Ẩn dưới vẻ mặt điềm tĩnh kia, là sự cao ngạo mà ai cũng có thể nhìn thấy. “Mau nhìn, Xích Sa Đế tử, đó là Xích Sa Đế tử!” “Nghe đến hai chữ 'Xích Sa', ta còn tưởng hắn là một gã đại hán lực lưỡng, không ngờ lại tuấn tú thế này.” “Đó là ai? Là Chân Hoàng Đế tử sao?” “Ừ, đó là Chân Hoàng Đế tử của Ma Thiên đế triều, một trong những người có khả năng đoạt quán quân cao nhất.” "Đẹp trai quá... Nếu hắn liếc nhìn ta một cái thì tốt rồi." Ở đâu cũng có những kẻ mê trai. Rất nhiều cô gái đều mơ ước gả vào nhà giàu, đối phương vừa đẹp trai, vừa tốt với mình, lại có thân phận địa vị, quan trọng nhất là tu vi cao, có thể bảo vệ mình. Tại sao gọi họ là kẻ mê trai? Bởi vì họ chưa từng nghĩ tới, một người thập toàn thập mỹ như thế liệu có thèm để ý tới họ hay không? Môn đăng hộ đối, nghe thì có vẻ sáo rỗng, nhưng thực tế lại hết sức có đạo lý... Hơn bốn trăm vị Đế tử, lúc này cũng đã xếp hàng ngay ngắn. Họ không phân theo tu vi, tiến vào đấu trường. Như Chân Hoàng Đế tử, Xích Sa Đế tử là những nhân vật nổi bật, cũng chỉ đứng trong đám người. Tô Hàn đứng ngay phía sau họ, cách đó không xa. Tốc độ kiểm tra Đế Tử lệnh rất nhanh, không đến nửa khắc, liền đến lượt Tô Hàn. “Ừm?” Người kiểm tra Đế Tử lệnh là một người đàn ông trung niên. Đối với những Đế tử này, ông ta vô cùng khách khí. Thế nhưng, khi thấy Tô Hàn, ông ta nhíu mày, khẽ kêu lên một tiếng. Bản ghi chép chi tiết về các Đế tử, ông ta cũng đã mua. Bên trên ghi lại gần như tất cả Đế tử, cùng với chân dung của họ. Thế mà người đứng trước mặt... hoàn toàn không có ấn tượng! "Các hạ không phải Đế tử sao?" Giọng người đàn ông trung niên lạnh đi. Hắn nhìn Tô Hàn trước mặt, thân hình vạm vỡ, tướng mạo xấu xí, không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh. Những lần trước, trong các cuộc chiến giành vinh dự Đế tử, thường sẽ có những kẻ giả làm Đế tử để lòe thiên hạ. Bởi vì nếu làm vậy, họ sẽ được lọt vào mắt của rất nhiều thế lực lớn. Danh tiếng, dù ở đâu cũng hữu dụng, đừng kể xấu hay tốt. Cho dù cuối cùng những người này bị phát hiện, cũng chỉ giả ngây nói mình không biết đây là Đế Tử ra trận, còn tưởng người xem được ra trận. Đối với hạng người này, người đàn ông trung niên hết sức căm hận. "Sao ngươi biết ta không phải Đế tử?" Tô Hàn hỏi. Người đàn ông trung niên hơi giật mình. Chẳng lẽ mình nhìn nhầm? Hừ lạnh một tiếng trong lòng, thái độ của người đàn ông trung niên không được tốt, thúc giục: "Vậy thì nhanh lên lấy Đế Tử lệnh ra cho ta xem, nếu ngươi nói dối, có thể không có kết cục tốt đẹp đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận