Yêu Long Cổ Đế

Chương 6758: Hình chiếu

Hình chiếu hòn đảo này nhìn qua hết sức bình thường, ví như đặt ở vùng biển thông thường, tuyệt đối không ai nghi ngờ gì về nó. Thế nhưng, tại biển máu viễn cổ đỏ rực tràn ngập, hòn đảo mọc đầy tảo biển xanh đậm này lại có vẻ không hề phù hợp. Hòn đảo nhô lên khỏi mặt biển, độ cao ước chừng vào khoảng mấy ngàn trượng. Thực ra như vậy đã là rất cao, giống như một ngọn núi đơn độc trồi lên trên mặt biển. Nhưng đó chỉ là nhìn từ một phía. Khi chiến hạm vũ trụ vòng qua cơn xoáy gió, thực sự tiến vào khu vực phía trên hòn đảo, mọi người mới phát hiện hòn đảo trải dài theo chiều ngang, dùng dãy núi liên miên để hình dung mới phù hợp nhất. Dù đứng trên chiến hạm vũ trụ, cũng có thể thấy vô số động vật biển thân hình không lớn đang chạy tới chạy lui ở rìa hòn đảo, thỉnh thoảng bò lên trên đảo, thỉnh thoảng lại lao xuống biển. Sự xuất hiện của chiến hạm vũ trụ dường như đã quấy rầy chúng. Tất cả chúng đều phát ra những tiếng rít chói tai, như ong vỡ tổ hòa vào dòng nước biển. Ở những chỗ ẩm ướt trên đảo, còn có vô số con thú nhỏ mang vỏ sò di chuyển hết sức chậm chạp, dường như không hề để ý đến sự xuất hiện của đám người Tô Hàn. Những con thú vỏ sò này có lẽ đã bị nước biển nhuộm dần trong thời gian rất dài, một dạng mang màu đỏ như máu. “Đây là hòn đảo chính thức đầu tiên chúng ta gặp, xuống xem một chút không?” Lam Phong Khải hỏi. Tô Hàn liếc nhìn ký ức tinh thạch trong tay, phía trên vẫn không có động tĩnh gì truyền đến, hắn chỉ có thể khẽ gật đầu. Bạch Nhật chí tôn chỉ lưu lại một chút khí tức ở phía trên, phạm vi phản ứng tự nhiên không lớn bằng phạm vi thần niệm của Chí Tôn. Tỷ như lúc ở Băng Thần tuyết sơn, khi đám người Tô Hàn đến gần thung lũng kia, ký ức tinh thạch mới truyền ra gợn sóng. Bởi vậy, Tô Hàn muốn thử xem, liệu khi đến gần hòn đảo, hoặc là rơi xuống trên đảo, có thể cảm nhận được sự tồn tại của Huyết Khô Minh Linh Tinh hay không. “Cẩn thận một chút.” Lam Phong Khải nhẹ gật đầu với Tô Hàn. Sau đó, cùng đám cường giả Kinh Hồng cung bao vây Tô Hàn ở giữa, chậm rãi đi xuống phía dưới. “Ba đạo thần niệm cùng một lúc truyền ra từ những hạm kho khác nhau. Đó là của Thánh Hoàng, Tân Dục và Ngạo Hoằng Quy! Dung hợp Chí Tôn áo nghĩa không giống như đột phá bình cảnh, nhất định phải hết sức tập trung. Bọn họ luôn luôn để ý đến sự an nguy của Tô Hàn, nếu có vấn đề gì, bọn họ sẽ lập tức dừng dung hợp, bảo vệ Tô Hàn trước. Thêm nữa nơi này cũng không xa trung tâm cổ Huyết Hải, coi như thật sự có Hung thú tồn tại, đội hình này cũng đủ để bảo toàn Tô Hàn, cho nên Tô Hàn cũng không quá lo lắng. Khoảng nửa nén hương trôi qua, mọi người rơi xuống trên đảo. Một đường thuận lợi, không hề có mối nguy nào xuất hiện. Dưới chân truyền đến cảm giác ẩm ướt, trơn nhẵn, phía trên những lớp tảo biển như sinh ra chất nhờn, nếu không dùng tu vi chống đỡ thân thể thì rất khó đứng vững. “Không cảm ứng được sao?” Lam Phong Khải hỏi. “Không có.” Tô Hàn nhẹ nhàng lắc đầu. Lam Phong Khải hơi trầm ngâm: “Hòn đảo này không tính quá nhỏ, nhưng cũng không lớn hơn được bao, chắc là không vượt quá khoảng cách từ chúng ta ở Băng Thần tuyết sơn đến thung lũng kia. Điều này chứng tỏ chắc chắn không có Huyết Khô Minh Linh Tinh trên bề mặt hòn đảo, chúng ta có thể xuống dưới nhìn thử xem.” “Phía dưới…” Tô Hàn cúi đầu nhìn về phía mặt biển. Mặt nước chuyển từ đỏ sang đen khiến hắn có một loại cảm giác sợ hãi khó nói thành lời. Nhưng bên dưới cảm giác sợ hãi đó, loại cảm giác quen thuộc lại càng thêm nồng đậm. Dường như ở đâu đó dưới đáy biển này có thứ gì đang không ngừng triệu hồi hắn vậy. Hơn nữa loại cảm giác quen thuộc này khác với cảm giác quen thuộc ngày thường một chút. Nhưng khác ở chỗ nào thì Tô Hàn nhất thời không nói ra được. “Xuống mặt biển xem thử đi, nếu vẫn không có cảm ứng thì chúng ta sẽ tạm thời rời đi, tìm nơi khác xem sao.” Tô Hàn nói. Huyết Khô Minh Linh Tinh rất hiếm thấy, nhưng độ quý giá khó mà nói hết. Dù sao trên thị trường vũ trụ rất hiếm khi bán thứ này, cũng ít có sinh linh cần đến nó. Nếu độ trân quý cũng có thể so sánh với độ hiếm của nó, thì những nơi như bên ngoài viễn cổ Huyết Hải này chắc chắn không tồn tại. “Được.” Lam Phong Khải gật đầu. Mọi người bước đi, dần dần chìm xuống mặt biển. Nhưng còn chưa kịp đứng trên mặt biển, Lam Phong Khải đã đột ngột quay đầu lại! “Tiền bối, sao vậy?” Tô Hàn lập tức hỏi. “Những thảm thực vật kia…hình như động đậy.” Lam Phong Khải nhíu mày. Tô Hàn nhìn về phía những cường giả Kinh Hồng cung khác, lại thấy vẻ mặt họ đầy nghi hoặc, rõ ràng không phát hiện ra điều gì. “Thực sự là đang nhúc nhích.” Đúng lúc này, giọng nói của Tân Dục đột nhiên vang lên. “Cẩn thận những thảm thực vật đó, căn nguyên của chúng không phải ở hòn đảo, mà ở dưới đáy biển.” Nghe thấy vậy, đám người Tô Hàn trong lòng căng thẳng. Họ quay người đối mặt với đảo và thảm thực vật, đồng thời dần dần di chuyển xuống dưới. Ngay khoảnh khắc họ đứng trên mặt biển —— "Xoẹt!!!" Một luồng hấp lực kinh người đột ngột truyền đến từ mặt biển! Vòng xoáy mắt thường có thể thấy rõ không biết từ lúc nào đã xuất hiện dưới chân, luồng hấp lực kia bùng nổ từ trong đó. Cuồng phong gào thét ập đến, nhưng không ảnh hưởng đến những nơi khác, dường như chỉ bao phủ trong phạm vi mà Du Qua đứng. Những thảm thực vật lúc nãy bò đầy hòn đảo trong nháy mắt ngửa mặt lên trời, giương nanh múa vuốt xông về phía đám người Tô Hàn! “Thanh kiếm cho ta!” Lam Phong Khải hét lớn. Tô Hàn không nói hai lời, trực tiếp ném Thiên Diệt Lưu Ly kiếm cho Lam Phong Khải. Dù hấp lực rất lớn, lại thêm gió lốc, nhưng vẫn không đủ để ảnh hưởng đến đám cường giả Kinh Hồng cung. Tô Hàn được bọn họ bảo vệ nên tạm thời không có cảm giác nguy hiểm gì. “—” Lam Phong Khải cầm trường kiếm, trong nháy mắt chém xuống mấy ngàn lần. Vô số thảm thực vật bị chém làm đôi, rơi xuống nước lại phát ra những tiếng xuy xuy. Như bị nước biển ăn mòn, màu xanh đậm lập tức chuyển thành đen kịt, còn bốc ra sương trắng dày đặc. “Giả thần giả quỷ!” Lam Phong Khải hừ lạnh. Tô Hàn lại nói: “Ở đây vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của Huyết Khô Minh Linh Tinh, chúng ta lại đi về phía trước xem thử đi.” “Đi!” Lam Phong Khải vừa dứt lời đã chém ra một kiếm nữa. Tiếng xuy xuy không ngừng vang lên, một lượng lớn thảm thực vật bị hắn chém đứt. Khi những thảm thực vật này rơi xuống nước, cuối cùng hòn đảo cũng lộ ra màu đỏ máu ẩn giấu bên dưới. Lúc Tô Hàn bay lên, nhìn vào trong vòng xoáy, thấy bóng của mình. Rõ ràng Du Qua đang không ngừng ngưng tụ, đồng thời không ngừng lớn lên, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ bóng của mình. Trái lại những cường giả Kinh Hồng cung khác, lại lộ ra vô cùng mơ hồ, đồng thời vặn vẹo theo chuyển động của vòng xoáy. "Ừm?" Một màn này khiến đồng tử Tô Hàn co rút lại, cảm giác quen thuộc càng thêm mãnh liệt! So với những cường giả Kinh Hồng cung đó, bóng dáng dưới nước, dường như không phải hình chiếu của hắn, mà là một người khác giống y hệt! Lúc Tô Hàn nhìn chằm chằm đối phương, đối phương cũng nhìn chằm chằm Tô Hàn! Dù cả hai giống nhau như đúc, thậm chí đến cả biểu lộ cũng không hề thay đổi chút nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận