Yêu Long Cổ Đế

Chương 6555: Hắn là ngươi Thiên Mệnh Chi Nhân

Chương 6555: Hắn là người định mệnh của ngươi
Băng Sương thần quốc.
Một trong bốn đại tổng cứ điểm.
Đây là một tòa lầu cao sừng sững, ngước nhìn không thấy đỉnh, quanh năm hứng chịu mưa gió tàn phá.
Nơi này được xây dựng ở trung tâm của bốn cứ điểm lớn, toàn thể toát lên một vẻ cổ kính tang thương, không hề xa hoa như trong tưởng tượng.
Tổng cứ điểm không tiếp nhận bất cứ người ngoài nào, bên trong chỉ có nhân viên công tác của vũ trụ tứ bộ.
Dù vậy.
Nhân viên công tác nơi này còn bận rộn hơn so với những cứ điểm thông thường.
Cứ điểm bình thường phụ trách tiếp nhận các loại nhiệm vụ, hoặc là thu mua các loại vật phẩm, thu thập các loại tin tức.
Còn tổng cứ điểm này thì phải gom tất cả những thứ đó từ bên dưới, sau đó đưa về tổng bộ để lưu trữ.
Hiện tại đang là ban ngày.
Vậy mà bên trong tòa nhà cao lớn của tổng cứ điểm, đèn đuốc lại sáng trưng, lấp lánh khắp nơi.
Hành cung từ đằng xa tiến đến, chậm rãi dừng lại trước lầu cao.
Lập tức có thủ vệ trông coi tổng cứ điểm tiến đến.
Cung kính hô: "Bái kiến lục công chúa điện hạ!"
Nhậm Vũ Sương và Tô Hàn bước ra từ hành cung.
Tô Hàn nhìn tòa lầu cao vĩ đại này, trong lòng không khỏi dấy lên vẻ rung động.
Mỗi khi đến những lúc như này, hắn lại càng cảm thán sự hùng mạnh của vũ trụ tứ bộ.
Đây là tòa nhà cao nhất Băng Sương thần quốc, diện tích cũng vô cùng rộng lớn!
Ngoại trừ hoàng thất Băng Sương thần quốc ra, chỉ có vũ trụ tứ bộ mới có đủ tư cách xây dựng những tòa nhà cao lớn thế này.
"Bái kiến Tô đại nhân!"
Những thủ vệ kia thấy Tô Hàn cũng tới, lập tức hành lễ lần nữa.
"Chư vị không cần khách khí."
Tô Hàn nói: "Lần này đến tổng cứ điểm, là có việc muốn nói chuyện với tam vương thúc, mong rằng chư vị có thể sắp xếp một chút."
"Cái này..."
Mấy thủ vệ kia lộ vẻ khó xử: "Tô đại nhân, Lục công chúa, không phải chúng ta cố ý ngăn cản, mà là vũ trụ tứ bộ có quy định, muốn gặp mặt chấp chưởng giả cấp sáu, chỉ có khi nhận được sự đồng ý của chấp chưởng giả đại nhân, nếu không, chúng ta không dám cho vào."
Tô Hàn tự nhiên hiểu rõ chuyện này, không khỏi nhìn về phía Nhậm Vũ Sương.
Còn chưa kịp để Nhậm Vũ Sương lên tiếng.
"Xoạt!!!""
Từ phía trên tầng cao nhất, vô tận tầng mây ngưng tụ lại, cuối cùng tạo thành một khuôn mặt người khổng lồ.
"Bái kiến Hàn Vương!"
Những thủ vệ kia vội vàng cúi người, trên mặt lộ rõ vẻ cung kính.
Mặt người không để ý tới bọn họ.
Mà là cười tủm tỉm nói với Nhậm Vũ Sương: "Nha đầu, sao hôm nay rảnh rỗi, chạy đến chỗ Vương thúc vậy?"
"Chất nữ có việc muốn nhờ, mong Vương thúc cho phép chúng ta đi vào." Nhậm Vũ Sương nói.
"Tính cách của con bé, vẫn lạnh lùng như vậy, xem ra dù người trong mộng xuất hiện cũng không thể hòa tan được trái tim của con?"
Mặt người nói mang theo trêu chọc, ánh mắt cũng rơi vào người Tô Hàn.
"Bái kiến tam vương thúc." Tô Hàn vội vàng nói.
"Tiểu tử, xem ra con cũng không dễ gần nhỉ?"
Mặt người chế nhạo nói: "Cháu gái của bổn vương từ nhỏ đến lớn chưa cười được mấy lần, nếu hôm nay con có thể chọc nó cười, bổn vương liền cho các ngươi vào."
Mặt Tô Hàn co giật vài cái.
Trước mặt nhiều thủ vệ thế này, sao hắn có thể đùa giỡn được?
Huống chi tính tình Hàn Vương, cũng không giống lời đồn là lạnh lùng!
Bên ngoài đều nói, tính cách của Nhậm Vũ Sương so với Băng Sương đại đế còn vượt trội, cùng Hàn Vương Nhậm Tiêu tương đương. Tô Hàn còn tưởng rằng, vị Tam vương gia này là một người thế nào ghê gớm lắm!
Ai ngờ vừa gặp mặt, đã phá tan ấn tượng của hắn về vị này.
"Tam vương thúc!"
Nhậm Vũ Sương giận dỗi dậm chân, trên mặt cũng hiện lên một vệt hồng nhạt.
Những thủ vệ xung quanh ngây người ra nhìn!
Bọn họ chỉ biết sáu công chúa điện hạ tính tình lạnh lùng, người thường khó mà tiếp cận.
Vậy mà bộ dáng làm nũng này lại đẹp động lòng người như vậy!
"Con có làm nũng cũng vô dụng, ai bảo con không hành lễ với bổn vương? Đã lâu không gặp, trong lòng con sợ là không còn vương thúc này rồi đi?" Mặt người ra vẻ bất mãn.
Nhậm Vũ Sương nghiến răng, nắm bàn tay nhỏ bé lại, khua loạn trong không trung mấy lần.
"Sao, con còn muốn động thủ với bổn vương hay sao? Đúng là phản con mà!"
Mặt người hừ lạnh với những thủ vệ: "Bổn vương nói trước ở đây, nếu hôm nay Lục công chúa không cười, không ai được phép cho nàng ta vào!"
Mặt những thủ vệ kia biến sắc, không ai dám lên tiếng.
Chỉ thấy Nhậm Vũ Sương im lặng một lúc, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười gượng gạo hết mức có thể với mặt người.
"Ha ha ha ha..."
Mặt người lập tức vui vẻ cười to nói: "Dù con không tình nguyện, nhưng cháu gái của bổn vương vẫn rất xinh đẹp! Vì con đã làm được, vậy thì vào đi!"
Nụ cười của Nhậm Vũ Sương biến mất trong nháy mắt!
Nhìn bộ dáng tức giận đùng đùng kia, hận không thể phá hủy cả tòa nhà cao lớn này.
"Lục công chúa, Tô đại nhân, thuộc hạ sẽ dẫn các người đi." Một thủ vệ nói.
"Không cần!"
Nhậm Vũ Sương nhấc chân bước về phía tòa cao ốc: "Bản công chúa biết hắn ở đâu!"
Mí mắt của các thủ vệ giật giật.
Trong lòng thầm nghĩ, dám ở trước mặt Hàn Vương nói bằng giọng điệu này, chắc chỉ có Nhậm Vũ Sương.
Dù Thái tử Nhậm Diệc Đình có đến, đối mặt Hàn Vương cũng phải rất cung kính, chưa từng ngông nghênh như vậy bao giờ?
"Chư vị chê cười."
Tô Hàn khẽ gật đầu với mấy thủ vệ kia, trong sự ngượng ngùng, theo chân Nhậm Vũ Sương đi vào.
Trên đỉnh cao nhất của tòa cao ốc.
Tô Hàn cuối cùng cũng gặp vị Hàn Vương trong truyền thuyết.
Cả người mặc áo bào màu tím, trên mặt giữ lại một chút râu, hai mắt tinh quang lấp lánh, ẩn chứa một loại nhuệ khí bức người.
Hắn ngồi ở đó, khí tức toàn thân thu lại.
Khiến cho Tô Hàn có cảm giác như đang đối diện với một con mãnh thú đang ngủ say, lúc nào cũng có thể thức tỉnh!
Còn chưa tới gần, Tô Hàn đã cảm nhận được một loại ý lạnh vô hình từ người Hàn Vương.
Sức mạnh tu vi của hắn lúc này ngừng vận chuyển, tựa như tất cả tu vi đều bị phong cấm, nơi này như một thế giới băng tuyết giao nhau.
Dù đối diện với Băng Sương đại đế, Tô Hàn cũng chưa từng có cảm giác này!
Không thể nói Hàn Vương mạnh hơn Băng Sương đại đế, chỉ có thể nói cảm giác áp bách của ông ta quá kinh người.
"Tam vương thúc, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy!"
Nhậm Vũ Sương vừa lên đến liền hậm hực kêu lên.
Nhậm Tiêu lại không để ý tới cô ta, mà cứ nhìn chằm chằm vào Tô Hàn.
"Lúc các ngươi thành hôn, bổn vương có việc phải ra ngoài nên không thể tham gia, đó là một sự đáng tiếc."
Nhậm Tiêu nói: "Nhưng mà bổn vương có suy nghĩ khác Hoàng huynh, Hoàng huynh lo cho dân sinh, lo cho an nguy của vũ trụ này, cho dù ép buộc cũng muốn cho con và Vũ Sương kết hợp, nhưng mà bổn vương lại không cân nhắc nhiều như vậy, chỉ biết Vũ Sương là cháu gái mà bổn vương yêu quý nhất, nếu con cưới nó, thì phải đối xử tử tế với nó, hiểu chưa?"
"Vãn bối hiểu rõ!" Tô Hàn lập tức nói.
Kiểu "ra oai phủ đầu" của Nhậm Tiêu có lẽ sẽ khiến hắn khó chịu trước đó.
Nhưng nghĩ thông suốt khúc mắc này, Tô Hàn không hề có chút tâm tình tiêu cực.
"Nhưng cũng có thể thấy được, con thực sự là người định mệnh của Vũ Sương." Nhậm Tiêu lại nói.
Nhậm Vũ Sương lập tức kêu lên: "Ngươi thì biết cái gì mà nói, hắn chính là người định mệnh của ta?"
"Con còn không phục sao?"
Nhậm Tiêu liếc Nhậm Vũ Sương một cái: "Không có việc gì không lên Tam Bảo điện, bổn vương không tin là con cố ý đến thăm bổn vương, chắc là do hắn có việc muốn nhờ đến bổn vương chứ?"
"Thì sao?" Nhậm Vũ Sương không phục nói.
Nhậm Tiêu cười nhạt một tiếng.
"Trước mặt mọi người, vì chuyện của hắn, con có thể ủy khuất bản thân, gượng ép nặn ra nụ cười."
"Chuyện này, nếu là ngày trước, đừng nói bảo con làm vậy, bổn vương nghĩ cũng không dám nghĩ!"
"Tự con nói đi, rốt cuộc hắn có phải người định mệnh của con không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận