Yêu Long Cổ Đế

Chương 2767: Thanh Hư Tụ Linh đan!

Chương 2767: Thanh Hư Tụ Linh đan!
Mang theo mãnh liệt nghi hoặc, Tô Hàn theo Đan Hoàng, đi vào trong cung điện.
Đan Hoàng nếu thật làm ra vẻ che giấu khí tức để thúc giục Tô Hàn, vậy liền chứng minh, Đế Đan điện nhất định không muốn để người ta biết, người này đang ở Đế Đan điện.
"Bị trọng thương?" Tô Hàn trong lòng tự nhủ.
Hắn có thể cảm nhận được, khí tức vừa rồi rất quen thuộc, vô cùng suy yếu, nhưng lại có một luồng uy áp đáng sợ vượt xa người thường.
Với tình huống này, sao Tô Hàn lại không biết?
Tu vi cực cao, lại bị thương rất nghiêm trọng!
"Rốt cuộc là ai..." Vẻ mặt Tô Hàn âm tình bất định.
Người có thể khiến hắn cảm nhận rõ ràng như vậy, tất nhiên là người quen ở kiếp trước, mà cảm giác này lại gần giống với Thánh Vô Song, Hỏa Diễm thánh quân, cùng An Vân Ế và những người khác!
Ở kiếp trước, người này chắc chắn vô cùng quan trọng với Tô Hàn!
"Đế Đan điện, bắt người này đến đây làm gì? Có mục đích gì? Hay vì nguyên nhân khác?"
Tô Hàn muốn hỏi, nhưng vẻ mặt của Đan Hoàng, rõ ràng là không muốn trả lời.
Vì vậy, Tô Hàn chỉ có thể che giấu nghi vấn này trong lòng, tạm thời giả vờ không biết gì. . .
Cung điện tráng lệ, xứng danh Đế Đan điện.
Vô số đan lô bày khắp bốn phía cung điện, từ nhất phẩm đến lục phẩm, trừ thất phẩm ra, cái gì cần có đều có.
Đan lô nhỏ, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay.
Đan lô lớn, có chân vạc, cao đến mười mét, chạm trổ hình rồng phượng, sinh động như thật.
Các loại bình thuốc bày la liệt khắp nơi, nhìn vào rất khiến người rung động, nhưng không biết bên trong có đan dược quý hiếm hay không, lại bị nắp bình che kín, Tô Hàn không ngửi thấy mùi đan hương gì.
"Tô mỗ có một nghi vấn." Tô Hàn trầm ngâm hồi lâu, bỗng lên tiếng.
Thần sắc Đan Hoàng bình tĩnh, nhưng nơi đáy mắt sâu thẳm, có một thoáng âm trầm lóe lên.
"Nghi vấn gì?" Nàng bình tĩnh mở miệng, giọng có chút khàn khàn.
Tô Hàn mấp máy môi, nói: "Nghe nói bây giờ Đế Đan điện, chỉ tiếp đãi các thế lực cấp đế quốc và Thánh triều? Còn tán tu, phàm là Tiên Tôn cảnh trở xuống, đều không tiếp đãi?"
"Xem như vậy đi." Trong lòng Đan Hoàng nhẹ nhõm, khẽ gật đầu.
Tô Hàn nhướng mày: "Cái gì gọi là xem như?"
"Đối với ngoại giới, Đế Đan điện tuyên bố như vậy, nhưng thực tế, cho dù là đế quốc và Thánh triều, hoặc tán tu Tiên Tôn cảnh, và Tiên Đế cảnh... Đế Đan điện, tạm thời đều không tiếp đãi."
Đan Hoàng hơi trầm ngâm, rồi nói: "Cho dù bọn họ vào được địa phận Đế Đan điện, cũng tuyệt đối không đến được cung điện này, nhiều nhất cũng chỉ được tiếp đón ở cung điện bên ngoài."
"Ừm?"
Tô Hàn ngẩn ra: "Vậy tại sao? Chẳng lẽ của cải Đế Đan điện, đã đạt đến mức độ bỏ qua mọi thế lực? Hoàn toàn không muốn kiếm tiền nữa rồi?"
"Không hẳn vậy, nhưng quả thực có nguyên do, còn vì sao thì bản hoàng không tiện nói." Đan Hoàng đáp.
"Vậy tại sao, ngươi lại mang ta tới đây?" Tô Hàn hỏi tiếp.
"Vì bình thần thú tinh huyết kia."
Đan Hoàng nhìn chằm chằm bình ngọc trong tay Tô Hàn, đôi mắt già nua đục ngầu của bà lại bắn ra một luồng quang mang mãnh liệt.
"Nói thật, bản hoàng chưa từng thấy thần thú thật sự, chứ đừng nói máu của thần thú, cho nên, về bình ngọc trong tay ngươi, bản hoàng không dám xác nhận có phải thật là tinh huyết thần thú hay không."
"Nhưng bản hoàng cảm nhận được, loại uy áp khiến người kinh hãi, thậm chí là kinh dị đáng sợ!""Chỉ một bình máu, đã có uy áp như vậy, đây tuyệt đối không phải sinh linh Trung Đẳng tinh vực có được!"
"Ta từng nhìn thấy tiên thú mạnh nhất Trung Đẳng tinh vực sâu trong Hắc Vân sơn mạch, nhưng kể cả khi nó còn sống, toàn bộ uy áp tỏa ra, vẫn kém quá xa bình ngọc trong tay ngươi."
"Cái đó không chỉ là khác biệt về tu vi, mà là khác biệt về cấp bậc, khác biệt bản chất!"
"Đến cấp bậc của bản hoàng, vật phẩm ở Trung Đẳng tinh vực, có thể khiến bản hoàng động tâm, đã rất hiếm rồi."
"Bàn về tu vi, bản hoàng không nói là đỉnh phong, nhưng cũng là Tiên Đế cảnh, đủ để tung hoành Trung Đẳng tinh vực."
"Bàn về thủ đoạn luyện đan, ngoài Đan Đế và Đan Tôn, chỉ có hai vị ở Dược Vương cốc và Đan Thần sơn là hơn được bản hoàng."
"Các loại đan dược cao cấp, vũ khí mạnh mẽ, công pháp vô tận, tuyệt kỹ cường đại... Bản hoàng biết rất nhiều, nhưng chúng đều không gây được hứng thú của bản hoàng."
"Hiện tại, thứ duy nhất có thể giúp ta, hoặc nói, thứ duy nhất có thể khiến những người đứng trên đỉnh như chúng ta cảm thấy hứng thú, chính là... tinh huyết loại như trong tay ngươi!"
"Chỉ có cấp độ thật sự tăng lên, mới giúp những thủ đoạn của chúng ta, một lần nữa đột phá."
"Bởi vậy... Bản hoàng hy vọng, ngươi có thể bán bình đan dược này cho bản hoàng, giá cả tùy ngươi ra!"
Nói đến đây, Đan Hoàng cuối cùng dừng lại, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Tô Hàn, tràn ngập mong đợi.
Với tính cách của Đan Hoàng, có thể nói một tràng dài với Tô Hàn như vậy, chứng tỏ bà coi trọng tinh huyết trong tay Tô Hàn đến mức nào.
Ngày thường, dù là những nhân vật cấp đế chủ, Đan Hoàng vẫn lạnh lùng hờ hững, chứ đừng nói Tô Hàn chỉ là một Linh chủ nhỏ nhoi.
Tô Hàn có tiền?
Đan Hoàng, không thiếu tiền!
Chỉ cần nghe câu cuối vừa rồi, cũng đủ thấy được sự tự tin của bà.
Chỉ cần chịu bán, giá bao nhiêu tùy ý!
"Một ngàn vạn ức." Tô Hàn mỉm cười mở miệng.
"Ừm?"
Vẻ mặt Đan Hoàng cuối cùng biến sắc: "Tô Linh chủ, ngươi đang đùa với bản hoàng sao? Ngươi có biết, một ngàn vạn ức là một con số lớn đến mức nào không?"
"Không mua nổi sao?"
Tô Hàn nhìn Đan Hoàng: "Như đổi lại ta, chỉ cần ta thích, dù là mười lần một ngàn vạn ức, ta vẫn mua được."
Nghe vậy, Đan Hoàng chấn động, không khỏi trầm mặc.
Ý của Tô Hàn rất rõ ràng – đừng tưởng ngươi nhiều tiền, về mặt tài lực, ta còn mạnh hơn ngươi nhiều!
"Đều nói Phượng Hoàng linh chủ tiêu tiền không tiếc tay, chỉ cần thích là tùy tiện mua, quả nhiên lời đồn không sai."
Một lát sau, Đan Hoàng khẽ thở dài, nói: "Bản hoàng hơi tự cao, Trung Đẳng tinh vực này, vẫn là hữu thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân."
"Tô mỗ không có ý khiêu khích ngài, chỉ muốn cho ngài biết, Đế Đan điện, không phải là một thế lực có tiền đến mức nào." Tô Hàn nói.
"Vậy rốt cuộc ý của Tô Linh chủ là gì? Đưa ra tinh huyết, nhưng không bán, chẳng lẽ định để Đế Đan điện dùng vật gì để đổi?" Đan Hoàng hỏi.
"Đúng."
Tô Hàn lúc này gật đầu, nhìn chằm chằm Đan Hoàng, gần như nghiến răng nói: "Thanh Hư Tụ Linh đan!"
"Cái gì?!"
Đan Hoàng biến sắc, bỗng đứng dậy: "Ý Tô Linh chủ là...muốn dùng bình tinh huyết thần thú này, để đổi Thanh Hư Tụ Linh đan của Đế Đan điện?"
"Không!"
Tô Hàn lắc đầu: "Không phải một bình, mà là một giọt!"
"Hả?" Sắc mặt Đan Hoàng lại biến đổi.
Một giọt tinh huyết, đổi một viên Thanh Hư Tụ Linh đan?
Đầu óc Tô Hàn không bình thường, hay là...
Hắn thật sự có tự tin lớn đến vậy?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận