Yêu Long Cổ Đế

Chương 903: Tự tin? Vẫn là tự đại?

Chương 903: Tự tin? Hay là tự đại? Đối với sát cơ của Nam Cung Ngọc, Thường Nguyệt Ca căn bản không quan tâm, từ khi hắn bộc phát thiên tư kinh người, trong đám người cùng tuổi, hiếm ai lọt vào mắt hắn. Người thực sự được Thường Nguyệt Ca để ý, toàn bộ Long Võ đại lục chỉ có vài người. Trong số đó, riêng Nhất Đao Cung đã chiếm hai vị, nhưng cả hai đều là đệ tử thân truyền của cung chủ Nhất Đao Cung Nam Cung Đoạn Trần, không bao gồm Nam Cung Ngọc. Ngoài ra, Chiến Thần Tông có một người, Thái Bình Tông có một người, Hóa Thần Các có một người. Đương nhiên, người trước kia được xưng là truyền kỳ, nhưng vì quá tùy tiện, dẫn đến việc bị năm đại tông môn truy sát như Tô Hàn, cũng là một trong số đó. Nhưng Tô Hàn đã chết, hình thần câu diệt, đã sớm không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của Thường Nguyệt Ca. Dù Thường Nguyệt Ca không để ý Nam Cung Ngọc, không có nghĩa là hắn xem thường cả Nam Cung Thần Phong. Thấy Nam Cung Thần Phong nhìn sang, Thường Nguyệt Ca vẫn có chút kiêng kỵ, nhưng nghĩ đến có Mạc Thanh Hải đứng cạnh, sự kiêng kỵ đó biến mất ngay lập tức. “Một lần cuối cùng.” Nam Cung Thần Phong nhìn Thường Nguyệt Ca một lát, chậm rãi thốt ra bốn chữ, rồi dời mắt đi, không nói thêm gì. Thường Nguyệt Ca hừ lạnh trong lòng, thầm nghĩ có ta kiếm Tiên Mộ chín đời lão tổ chuyển thế, hóa thân thành Thanh Tiên Mạc Thanh Hải ở đây, ta sợ gì ngươi chứ? Trong mắt Thường Nguyệt Ca, Mạc Thanh Hải là cường giả hàng đầu Kiếm Tiên Mộ, Nam Cung Thần Phong là cường giả hàng đầu Nhất Đao Cung, cả hai bất kể thân phận hay tu vi đều ngang nhau, có Mạc Thanh Hải che chắn cho mình, Nam Cung Thần Phong làm gì được mình? Hắn không thấy rằng, sau khi Nam Cung Đoạn Trần lên tiếng, Mạc Thanh Hải khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên mi tâm ông, mờ hồ một giọt mồ hôi rơi xuống, nhưng đã bị ông dùng tu vi hóa hơi ngay lập tức. Nam Cung Thần Phong đã nói vậy, Nam Cung Ngọc cũng không gây sự với Thường Nguyệt Ca nữa. Khi mọi người tưởng rằng đây chỉ là chút va chạm bình thường giữa hậu bối hai đại siêu cấp tông môn, tưởng chuyện sẽ kết thúc như thế, thì Thường Nguyệt Ca lại một lần nữa lên tiếng, không khiến người ta kinh ngạc thì chết không cam lòng. “Nam Cung Ngọc, nghe nói ngươi yêu Tô Bát Lưu kia rồi?” Vừa nói xong, cả sân, ít nhất là phía dưới quảng trường của Kiếm Tiên Mộ và Nhất Đao Cung, mọi người lại im lặng. Vô số người không thể tin được nhìn Thường Nguyệt Ca, thầm nghĩ cái tên này đúng là quá ngông cuồng. Ai chẳng biết Nam Cung Ngọc yêu Tô Bát Lưu? Mấu chốt là Tô Bát Lưu đã bị năm đại siêu cấp tông môn đánh chết, giờ phút này Nam Cung Ngọc đang đau khổ tột cùng, nếu không cũng đã không đến đây mà trực tiếp đối đầu với người của năm đại siêu cấp tông môn như vậy. Thường Nguyệt Ca biết rõ như vậy, mà vẫn cứ thích nói, trong lời nói của hắn mang theo sự trêu chọc và mỉa mai nồng đậm không thể phai nhạt, người chậm hiểu một chút cũng có thể nghe ra. “Cái tên này… có hơi quá đáng.” “Ngươi không biết sao, người này tên là Thường Nguyệt Ca, là thiên tài cao nhất của Kiếm Tiên Mộ, không có người thứ hai! Sở dĩ không cho hắn tham gia tông môn thi đấu, là vì tông môn thi đấu sinh tử khó lường, Kiếm Tiên Mộ sợ hắn gặp chuyện gì, còn người vào Yêu Tiên Thánh Vực thì lại có hắn, có thể nói những người trước đó chết ở Kiếm Tiên Mộ đều là vì trải đường cho hắn.” “Chính vì Kiếm Tiên Mộ nuông chiều hắn như vậy, mới dẫn đến tính cách cực kỳ tùy tiện này của hắn, không thấy trước đó hắn dám phản bác cả lời của Mạc Thanh Hải cảnh giới Long Hoàng sao? Bất quá tư chất của hắn cũng rất mạnh, mới ba mươi tuổi đã đạt tới đỉnh phong Long Thần Cảnh, hơn nữa nghe nói hắn mười tuổi đã bắt đầu tu luyện, nói cách khác, trong thời gian ngắn ngủi mười tám năm, đã đạt tới trình độ như thế.” “Thật hay giả? Mười tám năm… Tốc độ này đúng là kinh khủng! ” “Hoàn toàn chính xác kinh khủng, tốc độ tu luyện đáng sợ như vậy, ai sánh bằng? E là chỉ có những yêu nghiệt như Tô Tôn thôi nhỉ? Đáng tiếc Tô Tôn đã… Haizz…” “Dù thế nào, người này có chút quá đáng rồi, sắc mặt Nam Cung Ngọc khó coi như vậy, Thường Nguyệt Ca có tài giỏi hơn nữa thì cũng không phải con ruột của Mộ chủ Kiếm Tiên Mộ, về mặt thân phận, sao có thể so với Nam Cung Ngọc được?” “Hết chuyện để nói, ta thấy a, sắp có chuyện hay để xem rồi.”… Những cuộc nghị luận râm ran vang lên từ trong đám người, dù đã cố gắng nhỏ giọng, nhưng nhiều người cùng lúc lên tiếng, vẫn ong ong vọng vào tai Nam Cung Ngọc. Quả nhiên, trên gương mặt Nam Cung Ngọc lúc này đã phủ một tầng sương lạnh, hắn đang dời ánh mắt, nay lại chậm rãi di chuyển, rơi vào người Thường Nguyệt Ca. “Ngươi nhìn gì?” Thường Nguyệt Ca hừ lạnh nói: “Nam Cung Ngọc, đừng tưởng mình là thiếu cung chủ Nhất Đao Cung, cả thiên hạ này đều sợ ngươi, ngươi ngoài bối cảnh còn có gì? Nếu đơn đấu với ta, ta chấp ngươi một tay cũng có thể đánh bại ngươi trong vòng ba chiêu, chỉ luận về tu vi và thiên tư, ngươi ngay cả tư cách nói chuyện với ta cũng không có.” “Nguyệt Ca!” Sắc mặt Mạc Thanh Hải khó coi đến chết, ông cũng không nhịn được nữa, quay đầu quát: “Câm miệng cho ta! Nếu ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ ở đây, có tin ta lập tức cho ngươi về Kiếm Tiên Mộ không hả!” Thường Nguyệt Ca ngây người, hiển nhiên không ngờ Mạc Thanh Hải lại có vẻ mặt như vậy, lại còn lớn tiếng quát mình như thế, phải biết, trong tông môn, Mạc Thanh Hải đối xử với mình còn thân hơn cả con ruột. “Thanh Tiên lão tổ, sợ bọn họ làm gì?” Im lặng một lát, Thường Nguyệt Ca bỗng ngẩng đầu nói: “Chẳng phải chỉ là Nhất Đao Cung thôi sao? Người ta đều đồn rằng Nhất Đao Cung có thể đè ép Kiếm Tiên Mộ, nhưng họ có nghĩ đến nội tình Kiếm Tiên Mộ mạnh cỡ nào không? Cùng là siêu cấp tông môn, lẽ nào chỉ có thể để Nam Cung Ngọc nhục mạ chúng ta, lại không thể cho chúng ta phản bác?” “Hồ đồ!” Mạc Thanh Hải tức giận đến nỗi phản xạ có điều kiện vươn tay ra, muốn cho Thường Nguyệt Ca một bạt tai. Nhưng cuối cùng vẫn không thể xuống tay, dù sao trước mặt có rất nhiều người, Thường Nguyệt Ca ngày sau, là người muốn tấn thăng Long Hoàng Cảnh. Một Long Hoàng Cảnh tương lai bị mình tát, sao có thể không mất mặt được? “Ngươi nhìn Chiến Thần Tông, nhìn Ngọc Hư Cung, Cự Nhân Đảo, còn có Tiên Đạo Đình, ai như ngươi dám lên tiếng như vậy? Ngươi không thể ít nói vài câu được sao?” Mạc Thanh Hải truyền âm khuyên nhủ. “Đó là vì họ không có tư chất như ta, lại càng không có tu vi như ta!” Thường Nguyệt Ca hừ lạnh nói: “Bọn họ sợ Nam Cung Ngọc, ta không sợ!” Nghe thấy lời này, Mạc Thanh Hải tức đến muốn phun máu, ông thề nếu người trước mặt không phải là Thường Nguyệt Ca, nhất định ông sẽ vả một cái cho răng hắn rụng đầy đất! Thậm chí lúc này Mạc Thanh Hải còn có chút hối hận khi mang Thường Nguyệt Ca đến đây, càng hối hận là việc Kiếm Tiên Mộ từ trước đến nay nuông chiều Thường Nguyệt Ca, lại khiến hắn trở nên coi trời bằng vung như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận