Yêu Long Cổ Đế

Chương 1374: Cần phải đi. . .

"Chương 1374: Cần phải đi...""Có Vân Hải tông làm chỗ dựa, Tiêu gia ở huyện Viễn Sơn trong tứ đại gia tộc, đó là vị trí tuyệt đối thứ nhất, so với Hàn gia hiện tại còn mạnh hơn." Tô Vân Liệt nói tiếp: "Cho nên, Tô gia liền ép buộc Tô Hàn cưới Tiêu Vũ Nhiên, bởi vì chỉ có thông gia như vậy, mới có thể để Tô gia dựa vào cây đại thụ Tiêu gia, có cơ hội thở dốc." "Có điều Tô Hàn... Không muốn." Tô Vân Liệt lộ ra vẻ cười khổ: "Tính cách Tô Hàn, giống hệt cha hắn là Tô Vân Minh, cương liệt, hắn không muốn làm chuyện gì, ai cũng không ép được, dù dùng biện pháp gì cũng không được.""Hắn không đồng ý, Tô gia liền nổi giận, cuối cùng tước đi vị trí gia chủ của Tô Vân Minh, đem Tô Hàn cùng Tô Vân Minh đuổi ra khỏi gia tộc." Nghe đến đó, toàn bộ tử đệ Tô gia đều sững sờ. Chẳng trách mà... Chẳng trách chưa từng nghe các trưởng bối trong gia tộc nhắc đến chuyện giữa Tô Hàn, làm sao đến giờ Tô Hàn đã trở thành Long Võ chi chủ, bọn họ đều chưa từng đề cập tới. Hóa ra là nguyên nhân này! Lúc trước đem người ta trục xuất khỏi gia tộc, giờ thấy người ta mạnh mẽ, lại muốn đi nịnh bợ người ta sao? Rất rõ ràng, Tô Vân Liệt không phải người như vậy. Nếu Tô Hàn hôm nay không tới, có lẽ cả đời này, cho đến khi Tô Vân Liệt mệnh về hoàng tuyền, hắn cũng sẽ không đi tìm Tô Hàn. Không phải không muốn tìm, mà là... Căn bản không có mặt mũi để đi. "Về sau, mọi chuyện xảy ra với Tô Hàn, Tô gia đều không hề nhúng tay vào, thời kỳ đầu, là không muốn giúp, đến cuối cùng, dù muốn giúp, cũng không thể giúp được nữa, vì khi đó Tô Hàn đã vô cùng cường đại, uy thế Đồ Thần Các kinh người, liên tiếp quét ngang không biết bao nhiêu tông môn." "Tuy nói sau này bị Ngọc Hư cung tiêu diệt, nhưng Tô Hàn dùng thủ đoạn nghịch thiên, càng đem đệ tử Đồ Thần Các bị giết phục sinh toàn bộ, rồi sau đó một lần nữa đổi tên thành Phượng Hoàng tông, mang ý nghĩa Phượng Hoàng Niết Bàn.""Chênh lệch giữa Tô gia và Tô Hàn ngày càng lớn, nói trắng ra, trong mắt Tô Hàn, thực chất Tô gia không bằng con kiến, Phượng Hoàng tông tùy tiện phái một người cũng có thể diệt toàn bộ Tô gia.""Đến tận bây giờ, Phượng Hoàng tông đã trở thành thần tông, trấn áp toàn bộ đại lục Long Võ, còn Tô Hàn, đã trở thành Long Võ chi chủ, không ai địch nổi!" Đến đây, Tô Vân Liệt dừng lại một chút, nhìn xung quanh mọi người, nước mắt trào ra trong mắt. "Chuyện trước kia, Tô Hàn có lẽ thật đã quên rồi, nhưng làm sao chúng ta có thể quên được? Chúng ta thật không còn mặt mũi nào gặp lại hắn! Nếu không phải hôm nay hắn tới đây, e là ta Tô Vân Liệt cả đời này, sẽ không bao giờ nhắc đến hai chữ 'Tô Hàn', bởi vì khi ta nói ra, là làm ô uế cái tên đó." Tô Triết và mọi người đều trầm mặc. Mà điều đáng nói, chuyện trước đây, tất cả đều do hai huynh đệ Tô Vân Sâm gây ra, hắn chẳng qua chỉ là nhận sự sai khiến. "Gia chủ, chuyện đã qua, hãy để nó qua đi." Tô Triết nhẹ giọng nói. "Đúng vậy, ta cũng nghĩ thông suốt." Tô Vân Liệt nói: "Tuy nói lúc trước đã làm chuyện sai lầm tày trời, nhưng bây giờ, ta cũng sống không được bao lâu nữa, dù có phải vác mặt mo này, cũng muốn đến Phượng Hoàng tông một chuyến, ít nhất xét về huyết thống, Tô Vân Minh là em trai ruột của ta.". .. Ba ngày sau, đám tử đệ Tô gia bán đi toàn bộ sản nghiệp của Tô gia, dưới sự hộ tống của một nam tử trung niên cảnh giới Long Tôn, đã đến Phượng Hoàng tông. Từ đó, định cư ở Phượng Hoàng tông. Gia tộc Tô gia này, cuối cùng đã không còn tồn tại. Lại thêm một tháng nữa, Tô Hàn cuối cùng cũng lên đường... Một ngày này, Long Võ rung động, vô số ánh mắt ngước nhìn trời, nhìn chằm chằm bóng hình áo trắng có phần gầy gò, đôi mắt đỏ hoe. Đó là Long Võ chi chủ... Ngày này, là ngày Long Võ chi chủ rời khỏi đại lục Long Võ, đến tinh không. Thân ảnh hắn không cao lớn lắm, nhưng khi đứng trên hư không lại có thể khiến tất cả mọi người ở tứ đại cảnh vực cũng như Trung Vực nhìn thấy rõ. Rời khỏi đại lục Long Võ, không phải là bí mật gì, trước đó trong hôn lễ của Tô Hàn, Lưu Vân đã từng nói qua việc này. Hiện tại, huyết mạch Chiến tộc của gia tộc Hiên Viên đã thức tỉnh, thực lực tăng lên vượt bậc, đủ để bảo vệ Phượng Hoàng tông, tuyệt đối an toàn. Dù Tô Hàn rời đi, cũng không ai có thể gây chút uy hiếp nào đến Phượng Hoàng tông. Cho nên... cần phải đi. "Phụ thân..." Tô Thanh và Tô Dao đứng trên mặt đất, nước mắt không kìm được tuôn rơi. Trên gương mặt họ, tràn ngập vẻ tiếc nuối. Nam Cung Ngọc, Vân Thiển Thiển, Tiêu Vũ Tuệ, Tiêu Vũ Nhiên... Các nàng cũng đứng ở đó, nhưng khác với những người khác, các nàng không hề mở miệng, chỉ lẳng lặng đứng im. Nước mắt trong mắt, mỗi khi muốn tuôn trào đều bị các nàng dùng tu vi lực bốc hơi, nỗi đau bị các nàng gắng sức đè nén, cố gắng không biểu lộ ra. Bởi vì các nàng lo lắng, lo Tô Hàn nhìn thấy sự lưu luyến đó, sẽ thấy dòng lệ kia. Các nàng không muốn trước khi Tô Hàn đi lại phải lo lắng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sau này. "Cung tiễn Tông chủ!""Cung tiễn Tông chủ!!""Cung tiễn Tông chủ!!!" Bản bộ Bắc Hoang cảnh vực, phân bộ Tây Lương cảnh vực, phân bộ Đông Thiên cảnh vực, phân bộ Nam Hải cảnh vực, cùng với... phân bộ Trung Vực! Hàng trăm triệu đệ tử Phượng Hoàng tông, cùng lúc quỳ gối hai chân xuống đất, hai mắt đỏ hoe, khàn cả giọng hô lớn. Đối với đệ tử Phượng Hoàng tông mà nói, Tô Hàn là thần. Bởi vì hắn mạnh mẽ, đứng trên đỉnh cao đại lục Long Võ, dẫn dắt Phượng Hoàng tông đến ngày nay. Nhưng ngoài ra, bọn họ lại cảm thấy, Tô Hàn như một người bạn. Dù rất nhiều người chưa từng tiếp xúc với Tô Hàn, thậm chí chưa từng nhìn thấy rõ mặt thật của Tô Hàn, nhưng cảm giác thân thiết này lại nảy sinh từ tận đáy lòng. Tô Hàn đã không ít lần nói, tu sĩ cả đời, quyết không bái thiên địa, không quỳ trước bất kỳ ai, chỉ bái cha mẹ! Chính Tô Hàn cũng không cho phép bất kỳ đệ tử nào của mình quỳ lạy. Nhưng hôm nay, tất cả bọn họ đều quỳ trên mặt đất, lại còn là quỳ bằng cả hai đầu gối. Điều này không liên quan đến tôn nghiêm, không liên quan đến bất kỳ điều gì, chỉ bởi vì họ nghĩ muốn Tô Hàn nhận cái cúi đầu này! Và lần này, Tô Hàn không ngăn cản bọn họ nữa, chỉ đứng đó, lẳng lặng nhìn. Trong khi cúi đầu, ngoài những thân ảnh vô tận bên dưới, dường như còn có cả linh hồn của những đệ tử Phượng Hoàng tông đã khuất, đang ngẩng đầu, mỉm cười, cúi lạy trước mình. Chia ly, luôn khiến người ta không nỡ như vậy. Tô Hàn nhìn khắp nơi, thấy Nam Cung Thần Khanh, thấy Nam Cung Đoạn Trần, thấy Từ Hỏa của Thái Bình tông, thấy Viên Thiên Phong của Hóa Thần các. Còn có Lưu Vân, còn có Liên Ngọc Trạch, còn có Thượng Quan Minh Tâm, còn có Hồng Thần, còn có Hồng Vũ, còn có Tử Yêu vương Thẩm Ly, còn có Trảm Thần vương Lăng Tiếu, còn có... còn có... Từng gương mặt in sâu vào đáy mắt, vào khoảnh khắc này, trong mắt Tô Hàn, sao mà quen thuộc, sao mà thân thiết đến vậy. Quen thuộc đến nỗi tinh thần của hắn rung động, thân thiết đến nỗi thân thể hắn run rẩy, hai mắt đỏ hoe! Vì sao trước đây không có cảm giác này? Những chuyện đã từng xảy ra, không ngừng hiện lên trong đầu Tô Hàn. Tô Hàn bỗng cảm thấy, cái thời gian mấy chục năm ngắn ngủi này, lại dường như còn dài hơn cả ức vạn năm ở kiếp trước...✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯ Cầu Vote 9-10 ở cuối
Bạn cần đăng nhập để bình luận