Yêu Long Cổ Đế

Chương 1469: Không hề hữu hảo tiếp xúc

"Sư tỷ Lạc Ngưng, ngươi đi chậm thôi, chạy nhanh như vậy làm gì!"
Người còn chưa tới, tiếng đã đến trước.
Tô Hàn vừa mở miệng, lập tức khiến những thành viên của đoàn dong binh Thiên Hải vốn đã vô cùng bất mãn, lại càng cau mày.
"Vướng víu!"
Hai chữ này lại xuất hiện trong lòng bọn họ.
Lạc Ngưng rõ ràng cũng không muốn để ý tới Tô Hàn, liếc cũng không thèm, tốc độ chẳng những không hề giảm mà còn nhanh hơn chút.
"Ha ha, nhìn hắn cái dáng vẻ thở hồng hộc kia kìa, thật là... hết nói."
"Thật sự chỉ là Phàm cảnh... Không phải nói tư chất của hắn rất cao sao? Theo lý mà nói, lúc phi thăng cũng đã là Phàm cảnh đỉnh phong, sao lại trải qua thời gian dài như vậy mà vẫn chỉ là Phàm cảnh?"
"Thật là cái tên khiến người ta sốt ruột..."
Từng lời nói lại truyền đến, không hề che giấu, càng không kiêng dè, Tô Hàn nghe rất rõ ràng.
Khi hắn đáp xuống đất, liếc mắt liền thấy được vẻ k·h·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g, x·e·m t·h·ư·ờ·n·g, mỉa mai... cùng với vẻ mặt phiền chán của mọi người ở đây.
"Đây là biểu hiện gì vậy?"
Tô Hàn âm thầm trợn mắt, lập tức đoán được lý do bọn họ lại như thế.
Nghĩ một chút, Tô Hàn nói: "Chư vị sư huynh sư tỷ, thực sự không phải là Tô mỗ muốn làm phiền mọi người, mà là lệnh của các chủ, các ngươi bảo ta phải làm sao? Với chút tu vi còm cõi này của ta, đi theo các ngươi hoàn toàn là vướng chân, lúc trước ta cũng đã nói với các chủ rồi, nhưng các chủ cứ không nghe..."
Thấy Tô Hàn nói như vậy, bất kể thật lòng hay giả dối, tóm lại khá lịch sự, cũng coi như tự biết thân biết phận.
Vẻ mặt của mọi người dễ nhìn hơn nhiều.
"Coi như ngươi còn biết điều."
Có người mở miệng: "Bất quá với tu vi Phàm cảnh này của ngươi, đúng là quá thấp, đừng trách chúng ta nhìn ngươi như vậy, nếu không phải các chủ phân phó, chúng ta tuyệt đối sẽ không để một tên Phàm cảnh gia nhập vào đội."
"Đúng đó, các chủ cũng đã nói, là cho ngươi đi theo chúng ta để rèn luyện, nên trừ phi gặp phải nguy hiểm đặc biệt lớn, bằng không chúng ta sẽ không quan tâm ngươi."
Những người khác cũng nói theo.
Tô Hàn mím môi: "Vậy thì thế này, mọi người giúp ta đi nói với các chủ một tiếng, để ta không cần đi theo nữa, cứ ở yên trong Thiên Sơn Các là được, thế nào?"
"Nói cái gì vậy?"
"Đánh rắm!"
"Lệnh của các chủ, há phải thứ mà chúng ta có thể chống lại?"
Đám người lập tức nhíu mày quát.
Nụ cười trên khóe môi Tô Hàn chậm rãi tắt: "Nếu biết là lệnh của các chủ, vậy thì đừng nói lời vô nghĩa nữa, ta chính là một trong những đệ tử có tư chất cao nhất của Thiên Sơn Các, ngàn vạn năm mới có một người, nếu các ngươi làm tổn thương đến ta, hoặc để người, yêu thú gì đó làm bị thương đến ta, phải nghĩ xem các ngươi sẽ ăn nói với các chủ như thế nào!"
Nghe những lời này, tất cả mọi người đều ngây người.
Sắc mặt của Tô Hàn thay đổi quá nhanh, đây là đang dùng thế để ép người mà!
"Ngươi!"
Ấn tượng trước đây của Lạc Ngưng với Tô Hàn đã không tốt, lúc này càng đưa ngón tay thon dài trắng nõn ra chỉ vào Tô Hàn, nói: "Ngươi đừng tưởng rằng có các chủ làm chỗ dựa, mà chúng ta cái gì cũng phải nghe theo ngươi, các chủ không phải là người không phân tốt xấu, nàng đã nói với chúng ta là để ngươi đi rèn luyện, nếu cái gì cũng cần chúng ta giúp đỡ, vậy còn gì là rèn luyện nữa?"
"Bảo ta đi rèn luyện, cũng không có nghĩa là để ta đi c·h·ế·t, cho nên các ngươi phải bảo vệ ta, dù sao ta chỉ là Phàm cảnh mà thôi." Tô Hàn nhún vai bĩu môi nói.
Đám người kia không cho hắn sắc mặt tốt, hắn lẽ nào lại đi mặt nóng dán mông lạnh của người ta?
Vả lại, đây vốn là lệnh của Nhậm Thanh Hoan, không phải là bản thân mình muốn tới, có bản lĩnh thì tìm Nhậm Thanh Hoan mà gây sự, ở đây hung hăng với ta làm gì?
"Quả nhiên, người có chút thiên phú đều cuồng vọng như thế!"
Lạc Ngưng nói tiếp: "Ban đầu ta đối với ngươi cũng không tính là chán ghét, nhưng bây giờ, đã không thể dùng chán ghét để hình dung nữa rồi, mà là rất ghét, ngươi hiểu không?"
"Ngươi ghét thì kệ ngươi, liên quan gì tới ta, ta xin ngươi thích ta chắc?" Tô Hàn bĩu môi.
"Ngươi! Ngươi đúng là muốn tức c·h·ế·t ta rồi!!!", Lạc Ngưng tức giận hét lên.
Hai tay chống nạnh, trông nàng chẳng khác nào một mụ đàn bà chanh chua, thân hình bốc lửa hoàn mỹ của nàng lúc này mới hiện rõ.
"Tầm nhìn đàn bà."
Tô Hàn phẩy tay: "Ngươi, còn có các ngươi, không thể chỉ nhìn trước mắt được, phải nhìn xa trông rộng một chút, dù sao tư chất của ta đặt ở đây rồi, nói không chừng rất nhanh ta sẽ vượt qua các ngươi, tin hay không?"
"Ha ha!"
"Ha ha!"
"A a a a..."
Mặt của đám người co giật một hồi, ngay cả hứng thú mỉa mai Tô Hàn cũng không còn.
Nếu không phải Thiên Sơn Các quá coi trọng Tô Hàn, bọn họ đã sớm lao lên mỗi người một cước, đạp ch·ết Tô Hàn rồi.
Mà Tô Hàn ở đây cũng không cảm thấy bọn họ đáng ghét, ngược lại thấy họ có chút đáng yêu.
Nói lý thì không lại mình, đ·á·n·h cũng không thể đ·á·n·h mình, trong lòng họ chắc là ấm ức lắm.
"Được rồi."
Ngay lúc này, trung niên đại hán kia lên tiếng: "Tự giới thiệu một chút, chúng ta là thành viên của phân đội thứ ba của đoàn dong binh Thiên Hải, đoàn dong binh Thiên Hải có tổng cộng bốn phân đội, ta là Phó đoàn trưởng Vương Rủ Xuống."
"Tô Hàn, nếu ngươi đã gia nhập chúng ta thì phải nghe theo lệnh của chúng ta, thiên tư của ngươi xác thực không thấp, nhưng thực lực của ngươi lại không tương xứng với thiên tư đó, chúng ta không thể lúc nào cũng bảo vệ ngươi, có một số việc ngươi vẫn phải tự mình tính toán lấy, hiểu ý ta không?"
"Hiểu rõ."
Tô Hàn gật đầu: "Thấy không, đây mới là thái độ người tốt chứ, đoàn trưởng Vương, từ nay về sau, ngươi chính là đại ca của ta!"
Khóe miệng của Vương Rủ Xuống hung hăng co giật một cái, thầm nghĩ ai mẹ nó thèm làm đại ca ngươi.
"Nếu hiểu rõ, thì ta không nói thêm lời thừa thãi nữa, Lạc Ngưng, ngươi bảo hộ hắn." Vương Rủ Xuống nói tiếp.
"Cái gì?!"
Lạc Ngưng giống như bị c·hó c·ắ·n, lập tức nói: "Không được, ta không muốn cùng cái tên mặt dày vô sỉ này ở cùng nhau."
"Ai mới mặt dày vô sỉ chứ!" Tô Hàn trừng mắt nhìn Lạc Ngưng một cái.
"Ngươi... Ngươi có tin ta đánh chết ngươi không?", Lạc Ngưng tức đến đau cả răng.
"Ngươi tới đi, ngươi dám đ·á·n·h ta, ta liền đi mách với các chủ!" Tô Hàn nghênh mặt nói.
"A!!!"
Lạc Ngưng thật sự bất lực, cuối cùng chỉ đành phát ra tiếng thét gào.
"Ngươi bảo hộ Tô Hàn, quyết định vậy đi, lên đường." Vương Rủ Xuống nói xong liền trực tiếp bước vào trong truyền tống trận, tựa hồ không muốn nói thêm lời nào với Tô Hàn.
Những người khác vừa xoay người, lần lượt bước vào trong truyền tống trận.
Đến cuối cùng, chỉ còn lại Tô Hàn và Lạc Ngưng.
"Đồ vô sỉ."
Lạc Ngưng thấp giọng nói một câu, rồi bước về phía truyền tống trận.
"Ai vô sỉ thì tự biết nha, cả nhà ngươi đều vô sỉ!" Tô Hàn nói theo.
Lạc Ngưng hiện tại không chỉ đau răng, mà cả người đều đau nhức.
"Đi nhanh lên, còn đứng đó khoe thân làm gì?" Tô Hàn giục.
"Tô Hàn, nếu có thể, ta thật sự muốn ăn thịt ngươi từng miếng từng miếng!" Lạc Ngưng hằn học nói.
"Ta còn muốn ăn thịt ngươi từng miếng từng miếng đây."
Ánh mắt Tô Hàn quét qua người Lạc Ngưng, tặc lưỡi một tiếng rồi nói: "Chắc chắn là rất ngon đấy."
"Ngươi c·h·ế·t đi!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận