Yêu Long Cổ Đế

Chương 878: Liễu Thiên Nguyên

Chương 878: Liễu Thiên Nguyên
Nghĩ đến đây, Tô Hàn không hề hành động thiếu suy nghĩ mà đang âm thầm nghĩ cách đối phó. Lúc này, hắn mặc dù không thể xác định, càng không có Nguyên Thần, chỉ còn lại tàn hồn, một thân tu vi tuy không tiêu tán nhưng ít nhất là Nguyên Thần chưa ngưng tụ ra thì sẽ không tồn tại. Mà nếu như vậy, chỉ có dựa vào đạo tàn hồn này, hoặc có thể nói, chỉ dựa vào những bí thuật linh hồn kia, mới có thể giúp bản thân giành chút hy vọng sống. Bí thuật linh hồn cũng cần tu vi, nhưng ở một số thời điểm, trong một vài trường hợp và địa điểm đặc biệt, dù không có tu vi cũng có thể thi triển.
Thời gian trôi qua, Tô Hàn vẫn luôn bình tĩnh quan sát người này luyện đan. Không biết qua bao lâu, một tiếng cười lớn đột ngột vang lên.
"Ha ha ha ha..."
"Cuối cùng cũng thành, cuối cùng cũng xong!"
"Ba mươi năm, nói không ngắn cũng không dài, nhưng đối với lão phu bị nhốt ở đây tám mươi ba vạn năm thì chẳng qua là chớp mắt thôi!"
Nghe đến câu cuối, thân thể Tô Hàn run lên mạnh mẽ.
"Ba mươi năm? Tám mươi ba vạn năm?"
Tô Hàn thực sự không thể tin được. Trong cảm giác của hắn, e là một ngày cũng chưa qua, vậy mà đã ba mươi năm! Không phải do cảm giác Tô Hàn kém mà là do tốc độ thời gian trôi qua ở đây nhanh hơn bên ngoài rất nhiều.
"Theo ta suy tính, nhiều nhất mới chỉ qua một ngày, nhưng ở đây lại là ba mươi năm, nói cách khác, tốc độ thời gian ở đây trôi nhanh hơn bên ngoài ba mươi năm! Một ngày ở đây bằng ba mươi năm bên ngoài!"
Tô Hàn hít sâu một hơi, tốc độ thời gian trôi nhanh như vậy, hắn không phải chưa từng trải qua, ở kiếp trước có nhiều nơi, một ngày còn bằng cả trăm năm. Nhưng những nơi như vậy đều là một số bí cảnh vô cùng trân quý, Long Võ đại lục chỉ là một hành tinh bỏ đi mà thôi, vậy mà lại có nơi như thế này? Mấu chốt là, tên đáng sợ kia bị nhốt ở đây mà đã tám mươi ba vạn năm! Chỉ bị nhốt thôi đã tám mươi ba vạn năm, vậy rốt cuộc hắn đã sống bao lâu?
"Bành!"
Không để Tô Hàn kịp suy nghĩ, bóng đen vung tay lên, nắp đan lô bị hất tung, một viên đan dược màu đỏ rực từ bên trong bay ra. Quanh viên đan dược tràn ngập ánh đỏ, Tô Hàn vừa nhìn đã thấy con ngươi co rút lại lần nữa.
"Đan dược cấp Thiên Huyền!!!" Mặt Tô Hàn đầy kinh ngạc.
Không phải do hắn ít kiến thức, đối với kiếp trước, đan dược cấp Thiên Huyền có là gì? Nhưng không thể nói vậy, kiếp trước là kiếp trước, Tô Hàn đang sống là ở kiếp này. Kiếp này hắn từ trước đến nay chưa từng gặp bất kỳ vật gì cấp Thiên Huyền, cấp cao nhất cũng chỉ là hạ phẩm Địa Minh cấp thôi. Vậy mà người này dùng đan lô cấp Địa Minh, hao phí ba mươi năm, luyện được một viên đan dược cấp Thiên Huyền!
Kinh ngạc thì kinh ngạc, rất nhanh Tô Hàn bắt đầu lo lắng. Đan dược đã luyện thành, chỉ cần người này nuốt vào, là có thể nhờ viên đan dược luyện hóa tàn hồn của hắn. Vậy nên làm gì?
"Cẩu vật, đợi lão phu nuốt đan dược này, luyện hóa tàn hồn của ngươi, ngươi đừng hòng trốn thoát!"
"Đến lúc đó, lão phu có thể ngưng tụ lại Nguyên Thần, rời khỏi cái nơi chết tiệt này!"
"Đã nhiều năm như vậy, cũng không biết Ngọc Hư cung thế nào rồi, khi trước lão phu dẫn bọn hắn tới, cục diện còn chưa ổn định, cũng đừng có mà chết hết cho ta ở đây!"
"Ha ha ha ha... Rốt cuộc sắp ra ngoài."
"Mà thôi, bọn chúng chết thì đã sao? Với năng lượng của hành tinh bỏ đi này, lão phu sẽ ngưng tụ lại Nguyên Thần, dù không bằng tu vi trước đây, nhưng cũng không phải bọn chúng có thể lay chuyển!"
"Thoải mái!"
Bóng đen này không ngừng mở miệng, khi thì cười lớn, khi lại lộ ra hận thù, cứ như phát điên rồi vậy. Còn Tô Hàn càng nghe lại càng kinh hãi.
"Ngọc Hư cung do hắn mang đến..."
Tô Hàn thật không thể chấp nhận được thực tế này, Ngọc Hư cung tới Long Võ đại lục đã không dưới trăm vạn năm, vậy có nghĩa là, không tính tám mươi ba vạn năm bị nhốt, người này đã sống đến hàng triệu năm?
Thời khắc này, Tô Hàn bỗng nghi ngờ chính suy đoán của mình. Không phải là vấn đề đan dược hay luyện hóa hắn, mà là người này, thực sự chỉ là Long Tôn cảnh? Căn cứ vào thọ mệnh thông thường mà tính, dù là Long Tôn cảnh cấp cao nhất, cho hắn sống lại ba lần, cũng không thể sống đến cả triệu năm!
"Hiên Viên Thương Hải, lúc trước ngươi dụ dỗ lão phu đến đây, vốn dĩ lão phu có thể đánh giết ngươi, nhưng tên cẩu vật này lại đột nhiên xuất hiện, cản đường của lão phu, nếu không ngươi chắc chắn đã chết không thể nghi ngờ!!!" Bóng đen đột ngột hét lớn.
"Hiên Viên Thương Hải? Gia tộc Hiên Viên?" Chân mày Tô Hàn càng nhíu chặt hơn.
"Hừ!"
Một khắc sau, bóng đen kia hừ lạnh một tiếng, chụp lấy viên đan dược cấp Thiên Huyền, trực tiếp định ném vào miệng. Nhìn thấy cảnh này, mặt Tô Hàn đại biến. Một khi hắn nuốt vào đan dược, vậy mình chắc chắn sẽ chết! Mà lúc này bản thân không có cách nào ngăn cản, rốt cuộc nên làm gì?!
"Oanh!"
Vào đúng thời khắc này, một tiếng vang lên đột ngột ở nơi đây, tiếp đó nơi đây rung chuyển, bụi bặm bay mù mịt, một bóng người đỏ rực trong chớp mắt xuất hiện trước mặt bóng đen, nắm lấy cánh tay bóng đen rồi giật mạnh. Bóng đen hiển nhiên không ngờ tới tình huống này, viên đan dược đã kề miệng mà vẫn không nuốt vào được.
"Khốn nạn!!!"
Bóng đen giận dữ gào lên, không nuốt đan dược mà cho lại vào lò luyện đan, rồi ném nó đi xa.
"Cẩu vật, ngươi lại muốn phá hỏng chuyện tốt của lão phu?!" Bóng đen gầm thét, đứng phắt dậy xông về phía bóng người màu đỏ rực kia.
Tô Hàn hơi ngẩn người, hắn nhìn thấy bóng người đỏ rực, đối phương giống bóng đen kia, đều hư ảo, không phải thực thể, hiển nhiên không phải Nguyên Thần, cũng không phải thể xác. Nhưng lúc này Tô Hàn lại nhẹ nhàng thở ra, dù sao bóng đen đã không nuốt viên đan dược. Nhìn thấy hai bên đại chiến, trong lòng Tô Hàn bỗng nảy ra một ý tưởng. Ý tưởng này vừa xuất hiện, ánh mắt Tô Hàn càng lúc càng sáng. Trong lúc Tô Hàn suy nghĩ, bóng đen và bóng người đỏ đã giao chiến.
Đây không phải trận đại chiến kinh thiên động địa, mà là khói đen và sương đỏ va chạm. Sương mù trên người hai người lúc này ồ ạt tràn ra, hết lần này đến lần khác không ngừng va chạm, không ngừng oanh kích. Thời gian trôi qua, cả hai tiêu hao ngày càng nhiều, Tô Hàn cảm nhận rõ ràng, khí tức bóng đen càng ngày càng suy yếu. Không chỉ bóng đen mà cả bóng người đỏ cũng như vậy.
"Đủ rồi!"
Một lúc sau, bóng đen đột ngột dừng tay, quát lên: "Liễu Thiên Nguyên, lão phu và ngươi rốt cuộc có thù oán gì mà ngươi cứ muốn dồn lão phu vào chỗ chết?!"
Lời này vừa thốt ra, không đợi bóng người đỏ đáp lời, Tô Hàn đã chấn động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận