Yêu Long Cổ Đế

Chương 3355:? Nghìn cân treo sợi tóc!

Chương 3355: "Ngàn cân treo sợi tóc!"
"Cái gì? !" Vẻ mặt Tô Hàn méo mó.
Hắn thấy rõ ràng, trên sa mạc bằng phẳng, bỗng nhấp nhô dữ dội.
Có một bóng người khổng lồ, không thể diễn tả, đang từ dưới sa mạc đứng lên!
"Đây không phải hẻm núi sao?"
"Đây là... Một cái miệng? ? ?"
Dù trước đây, đã từng thấy vô số chuyện kỳ lạ, gặp những tồn tại kinh khủng như cự thú tinh không.
Nhưng giờ phút này, Tô Hàn vẫn bị rúng động sâu sắc.
Hắn hoàn toàn không thể tin được! ! !
Sa mạc này lớn bao nhiêu?
Hẻm núi này lại lớn bao nhiêu?
Tô Hàn đã dò xét hơn một ngàn dặm, mới tới chỗ Hồn Khô Hư Thần cảnh xuất hiện.
Dù trong thần niệm, cũng không thấy điểm cuối của hẻm núi.
Mà thần niệm của Tô Hàn, là một vạn dặm.
Nói cách khác...
Cái miệng này, ít nhất cũng rộng hơn một vạn dặm! ! !
Chỉ cái miệng thôi đã lớn vậy rồi, thì thân thể con thú này còn lớn đến cỡ nào nữa?
"Xoạt!"
Gió lốc nổi lên, vô số vòi rồng bay lên trời.
Đứng trên hư không nhìn từ xa.
Có hai cánh tay khổng lồ, đột ngột từ dưới sa mạc vươn ra, chụp về phía Tô Hàn!
"Ngọa tào! ! !"
Giờ khắc này, dù là Tô Hàn, cũng không nhịn được mà thốt lên một câu chửi thề.
Dù lớn như trời, nhưng Tô Hàn vẫn thấy được, đó đích thực là hai cánh tay!
Trên mỗi cánh tay, đều có năm ngón, và lòng bàn tay đầy những đường vân, như những khe núi lớn, có thể thấy rõ ràng.
"Đây là người sao? ? ?"
Sự rung động khó diễn tả trào dâng trong lòng Tô Hàn.
Hắn từng thấy Thái Thản nhất tộc, từng thấy cự nhân nhất tộc, thậm chí thời đại hồng hoang, từng thấy Khoa Phụ đuổi theo mặt trời!
Nhưng chưa bao giờ, hắn thấy một người nào lớn đến vậy! ! !
"Hưu!"
Không có sợi tơ vô hình nào trói buộc, thân ảnh Tô Hàn trong chớp mắt tiến vào vết rách lúc nãy.
Chỉ còn hai hơi thở nữa thôi, lối ra sẽ đóng lại.
Nếu không ra được, bị con quái vật khổng lồ này tóm được, hắn chắc chắn phải chết!
"Oanh! ! !"
Khí tức sụp đổ, Tô Hàn thậm chí muốn ép nhịp mi tâm, tiêu hao bản mệnh kim huyết.
Hai bàn tay khổng lồ che cả bầu trời, che khuất cả mảng âm dương, định chụp cả vết nứt.
"Ngươi muốn gì? Mà nhất định phải lấy mạng của ta?"
Tô Hàn gào thét, đột ngột ném tinh hạch trong tay ra ngoài.
"Cái này cho ngươi, ta cho ngươi! ! !"
Hắn kinh ngạc thấy, hai bàn tay đang muốn chụp xuống, thế mà lại khựng lại một chút!
Một chút đó thôi, cũng là hơi thở cuối cùng!
Tô Hàn vui mừng như điên, không chút do dự, lao thẳng vào vết nứt.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn lại thấy cảnh tượng khiến toàn thân lạnh toát.
Có một khuôn mặt người, chậm rãi nhô lên từ dưới sa mạc.
Mũi, tai, thậm chí có cả tóc, và hai con mắt chưa mở to.
Mỗi con mắt đều như hai hồ nước lớn đã cạn, thậm chí dùng biển cả để hình dung cũng không quá đáng!
Đó là cảnh tượng cuối cùng Tô Hàn thấy.
Vết nứt đóng lại, trước mắt tối sầm.
Tất cả mọi thứ đều biến mất...
Bên ngoài.
Quý Phong Vân, Quý Thanh Hạm và những người Quý gia khác, đều đứng bên dưới.
Bọn họ ngước nhìn vết nứt chỉ còn lại một khe hở nhỏ, trong mắt hiện vẻ lo lắng.
"Tên điên này, hắn sẽ không thực sự không ra được chứ?" Quý Thanh Hạm hỏi.
"Sao có thể!"
Quý Minh Phong hừ lạnh: "Tu vi Tô huynh mạnh mẽ như vậy, sao có thể bị nhốt trong đó? Chắc chắn là hắn còn việc chưa xong, nếu không đã sớm ra rồi."
"Hừ, vết nứt sắp đóng lại, hắn sợ là phải chết ở trong đó!" Cách đó không xa, có tiếng hừ lạnh vang lên.
Vẻ mặt Quý Minh Phong trầm xuống, nhìn về phía Vương Hồng Huy: "Vương gia, vẫn chưa đến cuối cùng, loại lời này vẫn nên nói ít thì hơn!"
"Nếu Vương mỗ không nhớ lầm, hình như Tô Bát Lưu kia đã g·iết hơn hai ngàn người nhà ta?"
Vương Hồng Huy chỉ vào Quý Minh Phong nói: "Ngươi và Quý Thanh Hạm thân phận đặc thù, Vương mỗ không g·iết các ngươi, nhưng tạo hóa lấy được trong Thần thi động phải giao ra hết, còn hơn hai ngàn người nhà ta đã chết, Quý gia các ngươi phải trả bằng cả m·ạ·n·g!"
Nghe vậy, sắc mặt người Quý gia đều biến đổi.
Lúc này Tô Hàn vẫn chưa ra, bọn họ ở thế yếu, mà còn nói những lời quá đáng, nếu Vương Hồng Huy nổi điên lên, nói không chừng tất cả đều phải bỏ mạng ở đây.
"Gia chủ."
Đúng lúc này, một nam tử bỗng lên tiếng với Vương Hồng Huy.
Người này, chính là một trong hai người trước đó bị Tô Hàn bắt nạt.
Sau khi ra ngoài, bọn họ luôn im lặng.
Vương Hồng Huy vì để ý Tô Hàn, nên không hỏi họ đã thu được tạo hóa gì.
Nhưng giờ phút này, nam tử và lão giả này lại nhớ tới lời Tô Hàn nói trước đó, không khỏi bước tới.
"Ừm?"
Vương Hồng Huy liếc nam tử này, thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì?"
Nam tử hơi chần chờ, vẫn nói: "Gia chủ, trong Thần thi động đó, bọn ta luôn đi cùng Tô Bát Lưu."
"Cái gì? !"
Ánh mắt Vương Hồng Huy ngưng lại: "Sao các ngươi lại đi cùng hắn? Hắn đi đâu? Vì sao giờ vẫn chưa ra?"
"Vương gia chủ, bọn ta đều bị hắn bắt nạt."
Lão giả kia nói: "Tu vi Tô Bát Lưu quá mạnh, bọn ta không đánh lại, chỉ đành mặc hắn sai bảo."
"Sau đó thì sao?" Vương Hồng Huy sắc mặt không tốt.
"Tô Bát Lưu trong hẻm núi, thu được không ít tinh hạch, hắn bế quan mười mấy ngày, hẳn là đã nuốt một ít, nếu không đoán sai, tu vi của hắn, chắc hẳn đã tăng lên không ít." Lão giả nói.
"Các ngươi có thể xác định, tu vi của hắn rốt cuộc là bực nào không?" Vương Hồng Huy hỏi.
"Cụ thể tu vi thì không rõ, thủ đoạn của người đó quá mức quỷ dị, nhưng đáng nhắc tới chính là, khi tới khu vực có Hồn Khô Hư Thần cảnh trong hẻm núi, hắn đã dừng lại."
Lão giả hơi lưỡng lự, lại nói: "Bất quá, ở đó có cả Hồn Khô Hư Thần cảnh cấp thấp và Hồn Khô có thể sánh ngang Hư Thần cảnh đỉnh cấp, hắn sợ loại nào, bọn ta cũng không rõ."
"Rốt cuộc hắn đã đi đâu?" Vương Hồng Huy không kiên nhẫn nói.
"Sau khi vết nứt mở ra, hắn bảo bọn ta đi trước, còn mình thì tiến sâu vào trong hẻm núi." Lão giả giải thích.
"Ồ?"
Vương Hồng Huy cười lạnh: "Xem ra, hắn chết trong chỗ sâu của hẻm núi rồi!"
Nghe vậy, lão giả và nam tử liếc nhau, im lặng không nói.
"Các ngươi còn định nói gì?"
Thấy hai người không đi, Vương Hồng Huy lại nói: "Đúng rồi, chúng ta là tử địch, sao Tô Bát Lưu lại thả các ngươi đi?"
Nam tử Vương gia thở dài nói: "Gia chủ, trước khi đi, Tô Bát Lưu nói, mục tiêu của hắn không phải bọn ta, cũng không phải Vương gia, cho nên... tốt nhất là đừng đối đầu với hắn."
"Đánh rắm!"
Vương Hồng Huy lập tức nổi giận: "Hắn lần đầu g·iết trưởng lão Vương gia, lần hai lại g·iết hơn hai ngàn người nhà ta, mà còn dám cảnh cáo ta đừng đối đầu với hắn? Hắn điên rồi phải không? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận