Yêu Long Cổ Đế

Chương 1734: Chí Tôn vương miện chấn động!

Chương 1734: Chí Tôn vương miện chấn động! Tô Hàn mắt thấy công kích sắp ập đến, vô số thân ảnh xông tới càng lúc càng gần, hắn vội vã né người sang một bên. "Tên mập kia chạy rồi, mau đuổi theo đi!" Tô Hàn hô lớn. Không ngờ, không ít người dừng lại, nhìn về phía Tô Hàn. "Tên này với cái tên mập kia đi chung một chỗ, chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì, bắt hắn lại, tên mập kia chắc chắn sẽ đến cứu thôi!" Bên phía Yêu Xà Tông, có một nữ tử lên tiếng. Nàng ta có tướng mạo không thể nói xấu, nhưng thực sự không ưa nhìn, mà mặt thì đầy những vết rỗ. Vừa rồi người Yêu Xà Tông nói tên mập kia trêu đùa nữ đệ tử, rõ ràng là nói tới nàng ta. "Đây con mẹ nó khẩu vị mặn vậy?" Khóe miệng Tô Hàn giật giật. "Đúng, không thể để người này sống, không thể bắt được hắn, vậy phải đánh chết hắn!" "Rầm rầm rầm..." Lập tức, vô số công kích, hướng thẳng về phía Tô Hàn mà đến. Một số ít người lưu lại, nhằm thẳng vào Tô Hàn, còn lại đa phần, đều xông về phía tên mập. Tu vi của những người này, cũng không thể xem là mạnh, kẻ có khí tức mạnh nhất, cũng chỉ ở mức Tứ phẩm Hư Thiên cảnh. Nếu Tô Hàn muốn giết bọn họ, cũng hoàn toàn có thể làm được. Nhưng giữa tiếng ầm ầm hỗn loạn, lối vào Thần Sơn Viễn Cổ sắp đóng lại, mục tiêu của Tô Hàn chính là Thần Sơn Viễn Cổ, đâu có thời gian mà phí phạm với bọn chúng ở đây! "Cút!" Tô Hàn hừ lạnh một tiếng, tu vi bùng nổ, bàn tay lớn vung lên, đem những công kích kia, trong nháy mắt đánh tan. Cùng lúc đó, Thiên Long Cửu Bộ bước thứ tư được thi triển, thân ảnh Tô Hàn, trong chớp mắt xuyên qua đám đông, tiến đến cửa vào. "Đáng chết!" "Vậy mà lại để hắn chạy mất!" "Kẻ này chạy cũng không sao, nhưng tên mập chết bầm kia, nhất định không thể để hắn chạy!" Mắt thấy Tô Hàn đã tiến vào Thần Sơn Viễn Cổ, những người này không còn đuổi theo nữa, đều tập trung mục tiêu vào tên mập kia không biết đã trốn đi đâu. Tô Hàn thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt âm trầm, lẩm bẩm: "Đáng kiếp nhà ngươi bị người ta giết chết!" "Ầm ầm!" Theo tiếng nổ vang rền truyền đến, lối vào Thần Sơn Viễn Cổ, triệt để đóng lại. Đứng bên trong màn sáng trong suốt, Tô Hàn vẫn còn thấy vô số thân ảnh, đang tản ra bốn phía, truy bắt tên mập. Đến tận bây giờ, Tô Hàn cũng không biết tên mập này rốt cuộc là ai, lại trêu vào nhiều tông môn đến vậy, còn có thể sống đến giờ, xem ra tên mập đó không phải là hạng đơn giản. Không nghĩ ngợi nhiều, Tô Hàn hướng thẳng đến Thần Sơn Viễn Cổ mà đi... . Trên Long Võ đại lục có một nơi, cũng gọi là Thần Sơn Viễn Cổ, nhưng rõ ràng, hai tòa Thần Sơn Viễn Cổ này không giống nhau. Tô Hàn nhìn khung cảnh trước mắt, vô cùng rung động. Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ là một vùng núi non trùng điệp, tuy rằng khí thế có chút hùng vĩ, nhưng tuyệt đối không xứng với cái tên Thần Sơn Viễn Cổ. Nhưng giờ khắc này, Tô Hàn cuối cùng đã hiểu, nơi này vì sao được gọi là Thần Sơn Viễn Cổ. Nơi đây, với bên ngoài, hoàn toàn là hai nơi khác nhau! Cửa vào kia, giống như là một cái trận truyền tống vậy. Đứng ở đây nhìn ra, phía trước là một vùng rộng lớn, núi non vô tận trải dài, tầng tầng lớp lớp mây mù rực rỡ bao phủ trên bầu trời, còn có những con chim lớn khổng lồ dài đến hàng vạn trượng, chao liệng trên không trung. Cả thế giới như là một bức tranh đầy màu sắc, đỏ vàng xen lẫn, lam lục tung hoành, giống như Tiên cảnh chốn nhân gian, nhưng lại ẩn chứa vô vàn nguy cơ. "Hô..." Tô Hàn hít một hơi thật sâu. Thảo nào nơi đây được gọi là 'Tiểu tinh không chiến trường', phong cảnh này, giống như quay trở về thời đại Viễn Cổ, khi trời đất chưa tách rời, còn là một mảnh hỗn độn. Xung quanh Tô Hàn, không ít người cũng đang thán phục, rõ ràng là lần đầu tiên đến đây. Nhưng sau khi ngạc nhiên tán thán xong—— "Kẻ này, là đi chung với tên mập kia!" "Ừm? Hắn vậy mà cũng vào được rồi? Sư huynh bọn họ không có đánh chết hắn sao?" "Nếu đến rồi, vậy thì chết đi!" Nghe thấy vô số âm thanh truyền đến, sắc mặt Tô Hàn càng thêm âm trầm. Những người này... đều là người của các tông môn kia đó! Cả hơn trăm vạn người, bị tên mập làm cho đắc tội hết lần này đến lần khác, hắn rốt cuộc muốn làm gì?!"Ta với cái tên mập chết bầm kia không có quan hệ gì hết, thật đó." Tô Hàn giải thích. "Hừ, ai tin ba hoa của ngươi?" Một nữ tử trong đám đông nói: "Trước đây tên mập kia cũng nói vậy, hứa là sau khi lên giường sẽ theo ta cả đời, thế mà sáng hôm sau đã biến mất!" Tô Hàn: "..." "Các ngươi là một bọn với nhau, không hơn gì nhau đâu, chết đi là vừa!" Nữ tử kia chỉ tay vào Tô Hàn, quát lớn. Tô Hàn sầm mặt lại, hắn không có kiên nhẫn ở đây hao tổn với những người này, trong Thánh Tử Tu Di Giới của hắn, đang có một vật, dao động dữ dội. Và vật ấy... chính là Chí Tôn vương miện!!! Vừa rồi, Tô Hàn rõ ràng cảm nhận được, Chí Tôn vương miện giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, liều mạng muốn xông ra khỏi Thánh Tử Tu Di Giới. Tựa như, nơi này có thứ gì đó đang hấp dẫn nó! Thứ có thể hấp dẫn Chí Tôn vương miện, chỉ có một thứ duy nhất, đó chính là... Chí Tôn bảo châu! Đây là điều Tô Hàn không ngờ đến. Mục đích chính của hắn khi đến Hoa Thần Tinh lần này, là Giao Long linh dịch, đến Thần Sơn Viễn Cổ chỉ là để không lãng phí thời gian, kiếm chút cơ duyên mà thôi. Thế nào cũng không ngờ tới, nơi đây lại khiến Chí Tôn vương miện chấn động dữ dội đến vậy. "Rầm rầm rầm..." Nhưng không đợi Tô Hàn hết kinh ngạc, hàng loạt công kích bắt đầu trút xuống đầu hắn. Tô Hàn nhíu mày, Thiên Long Cửu Bộ bước thứ tư được thi triển, tốc độ cực nhanh, lập tức tránh toàn bộ những công kích này. Hắn muốn rời đi, xem rốt cuộc Chí Tôn vương miện đang xảy ra chuyện gì, nhưng con đường chỉ có một, chính là phía trước. Mà giờ khắc này, phía trước đã bị hơn năm trăm ngàn người ngăn lại, còn hai bên, đều là màn sáng, đây là lối đi duy nhất! "Tốc độ cũng nhanh đấy, còn né được nữa?" Nữ tử vừa lên tiếng cười lạnh nói: "Chỉ có một con đường, chúng ta cứ đứng ở đây, xem ngươi qua được không?" Trong mắt Tô Hàn lóe lên vẻ lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Chư vị, đừng có không biết điều, ta đã nói, ta không có quan hệ gì với tên mập đáng chết kia." "Ngươi nói không có là không có sao? Không quan hệ sao còn đi cùng nhau?" Nữ tử kia cười lạnh không thôi: "Hơn nữa, ngươi chỉ là một tên Tứ phẩm Linh Thể Cảnh cỏn con, cũng dám nói chúng ta không biết điều? Ta thấy ngươi là chán sống rồi có phải không? Ai cho ngươi cái gan mà kiêu ngạo thế?" Tô Hàn mất hết kiên nhẫn, hừ lạnh một tiếng, thân ảnh lơ lửng, tiến thẳng về phía trước. "Ngăn hắn lại!" "Xử lý tên này, cũng xả được một chút mối hận trong lòng!" Thấy Tô Hàn vậy mà thật dám xông lên, đám người kia lập tức lộ sát khí, trực tiếp ra tay. "Rầm rầm rầm..." Đủ loại công kích từ phía dưới ập đến, vô cùng dữ dội. "Các ngươi, đều đang tự tìm cái chết!" Thanh âm của Tô Hàn, trở nên vô cùng băng lãnh, như đến từ cửu u địa ngục, lạnh lẽo thấu xương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận