Yêu Long Cổ Đế

Chương 679: Vào động

"Bọn họ muốn làm gì? Ha ha, đừng nói với ta, thật sự là định vào trong thử một lần đấy à?"
"Tâm địa bất tử, còn thật sự cho rằng cấm chế Thánh Nhân này bố trí xuống, bọn họ có thể mở ra được?"
"Để bọn họ đi đâm đầu vào tường cũng không tệ, chết một ít người về sau sẽ biết, cấm chế này, không phải là thứ bọn họ có thể động vào."
"Buồn cười, cái loại đầu óc này, thật không biết làm sao mà thành được tông chủ Phượng Hoàng tông, Phượng Hoàng tông này, cũng không biết sao đi được tới ngày hôm nay."
"Ta cũng có chút mong chờ, nếu để đám phế vật Phượng Hoàng tông này mở được cấm chế, chẳng phải là nói, chúng ta còn không bằng một đám rác rưởi?"
"Nói cái gì đó, sao chúng ta có thể hơn được lũ phế vật?"…
Thấy đám người Tô Hàn đứng dậy, các thế lực lớn khác lập tức phóng tầm mắt từ khắp nơi đến, càng có không ít tiếng mỉa mai chế giễu, từ trong ánh mắt khinh bỉ kia chậm rãi truyền tới.
"Lũ hèn hạ này, cũng không biết ai mới là phế vật!"
Lưu Vân vẻ mặt âm trầm, truyền âm nói: "Nếu không phải Tông chủ có lệnh, không được động tay, ta thật muốn xé miệng của bọn chúng!"
"Tâm cảnh của ngươi cần phải tôi luyện." Tô Hàn thản nhiên nói.
Lưu Vân hít sâu một hơi, nghiến răng nói: "Được thôi, ta tận lực áp chế tính nóng nảy này của ta."
"Phụt!"
Thượng Quan Minh Tâm bị dáng vẻ biệt khuất và lời nói của Lưu Vân chọc cho cười một tiếng.
Ngoại trừ Tô Hàn, tất cả mọi người trong Phượng Hoàng tông đều có lửa giận trong lòng, không nói đến Phượng Hoàng tông, mà ngay cả Đoàn Thiên Sinh, Vũ Lâm tông và Ngọc Hư Cung cũng đều cảm thấy đám Thanh Y hơi quá phận.
Bởi vì bọn họ hiểu rõ nhất thực lực của Phượng Hoàng tông, biết rõ dưới cái vẻ bề ngoài một đám Long Linh Cảnh, Long Đan Cảnh, thậm chí dưới Long Huyết Cảnh, ẩn giấu một thực lực kinh khủng cỡ nào.
"Mau đi đi, ta đáp ứng ngươi, các ngươi có thể đi." Chu Sâm không nhịn được khoát tay nói: "Nhanh để lão phu xem một chút, các ngươi mở cái cấm chế này như thế nào, lấy cái xương đầu thánh nhân kia vào tay như thế nào."
Quý Minh Khổng hai mắt lóe lên, nói: "Tô Bát Lưu, ta bội phục dũng khí của ngươi, cho nên nói cho ngươi một chuyện, nơi này đã có cấm chế tồn tại, vậy thì rất có thể có thần linh từng để lại bảo vật, nếu ngươi có thể thu được xương đầu Thánh Nhân này, vậy thì tốt nhất là cùng nhau lấy được cả bảo vật."
Còn có câu hắn không nói ra, chính là—— cũng bớt đi khí lực của ta.
"Chịu chết sao? Ha ha…" Thanh Y lắc đầu, vẫn là nụ cười dữ tợn kia, phảng phất vạn năm không thay đổi.
Trần Duyệt không lên tiếng, nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ như đang suy nghĩ.
Hàn Nhất Minh thì trực tiếp nhắm mắt, có vẻ không muốn nhìn nhiều tới đám Tô Hàn.
Vẻ ngoài coi thường này, nhất thời khiến Lưu Vân càng thêm phẫn nộ.
"Tên hèn hạ này, tiếc là lúc trước Tông chủ còn tha cho bọn hắn đám Hóa Thần, giờ thì không những không cảm kích mà còn bỏ đá xuống giếng, xem thường chúng ta."
Lưu Vân bỗng nhiên nhìn Thượng Quan Minh Tâm: "Ta có thể nói cho ngươi biết, đừng cản ta, chờ sau này nếu bọn chúng dám động thủ, ta nhất định sẽ cho mỗi tên hai cái bạt tai."
"Ta không ngăn ngươi." Thượng Quan Minh Tâm mỉm cười nói.
"Đi thôi."
Tô Hàn khẽ thở một hơi, phủi phủi bụi trên người, cất bước tiến lên.
Đối với những lời châm chọc khiêu khích của bọn này, Tô Hàn tạm thời coi như không nghe thấy, sinh khí với bọn họ, căn bản không đáng.
Đám người Phượng Hoàng tông tiến lên, nhưng Ngọc Hư Cung, Vương gia và Vũ Lâm Tông lại không khởi hành, đây là Tô Hàn cố ý phân phó.
Tất cả hơn hai trăm người, khi đi đến chỗ cửa vào thì Tô Hàn đột nhiên dừng bước, xoay người lại.
Thấy vậy, phía sau Lưu Vân đám người lập tức tách ra một con đường, để Tô Hàn có thể nhìn thấy Thanh Y, Quý Minh Khổng chờ ngũ đại thế lực ở phía sau.
"Ngươi nhìn cái gì?" Quý Minh Khổng ánh mắt lạnh lùng.
Tô Hàn đảo mắt qua người hắn, rồi lại nhìn sang mấy người khác, mở miệng nói: "Trước đó các ngươi từng nói, muốn hợp lực oanh mở cấm chế kia, sau khi mở được thì lại cướp đoạt, bất kể ai cướp được, các thế lực khác đều không được vây công."
"Chúng ta đúng là đã nói như vậy, sao?" Quý Minh Khổng nhíu mày.
"Vậy nếu Phượng Hoàng tông ta lấy được xương đầu Thánh Nhân, các ngươi cũng tốt nhất đừng cướp." Tô Hàn nói.
"Ha ha ha ha…"
Quý Minh Khổng đột nhiên cười ha hả: "Nói y như thật ấy, ngươi cho rằng với thực lực của các ngươi, có thể có được xương đầu thánh nhân kia? Có thể oanh mở cái cấm chế kia? Ngươi đang nằm mơ đấy à!"
"Ta nói lại lần nữa nghe đây, nếu ta lấy được, các ngươi tốt nhất đừng cướp, nghe rõ ta, là tốt nhất đừng cướp."
Tô Hàn nhấn mạnh chữ ‘Tốt nhất’, khiến cho Quý Minh Khổng và đám người kia nhíu mày sâu hơn.
Nhưng còn chưa đợi bọn họ mở miệng, Tô Hàn đã cất bước, mang theo người của Phượng Hoàng tông tiến vào hang động.
Vừa vào hang, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nơi này.
Cho dù là Hàn Nhất Minh, cũng mở mắt ra.
Bọn họ ngoài miệng nói coi thường Phượng Hoàng tông cỡ nào, nhưng trên thực tế, trong tình thế không có biện pháp khác, cũng muốn nhìn một chút, Phượng Hoàng tông, rốt cuộc có oanh mở được cấm chế kia không.
Mặc dù bọn họ cho rằng chắc chắn không mở được, nhưng nhìn Phượng Hoàng tông chết như thế nào, cũng là một thú vui.
Dưới vô vàn ánh mắt đó, người Phượng Hoàng tông, hoàn toàn tiến vào trong hang động.
Vừa vào, Tô Hàn vung tay lên, lập tức xuất hiện mấy chục đạo phù ấn.
Những phù ấn này đều là do Tô Hàn mới luyện chế, hắn sớm đã cảm nhận được lực cản và áp lực trong hang động, cũng đã có đối sách.
Phù ấn phóng ra, trong nháy mắt vỡ tan thành vô số mảnh vụn, rồi lại hóa thành hư vô.
Những phù văn trôi xuống, tan ra rồi hợp lại, sau cùng biến thành hào quang, hòa vào trong hang động.
Vào khoảnh khắc những phù văn này hòa nhập, mọi người trong Phượng Hoàng tông lập tức cảm nhận được lực cản và áp lực nơi đây… hoàn toàn biến mất!
"Tê!!"
Tuy rằng là do tông chủ của mình làm ra, nhưng đệ tử Phượng Hoàng tông vẫn hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc nãy các thế lực lớn vào đây khó khăn thế nào, bọn họ đều đã thấy rõ, trước khi Tô Hàn phóng phù ấn xuống, bọn họ cũng cảm nhận được áp lực cực lớn và lực cản kia.
Giờ phút này, Tô Hàn chỉ lấy ra mười mấy đạo phù ấn, hơn nữa còn là mới luyện chế, qua đó thấy được phương pháp luyện khí của Tô Hàn cao minh thế nào, lại càng nhìn ra, Tô Hàn hoàn toàn chính xác là không có lừa dối bọn họ, hắn có phương pháp nhắm vào lực cản và cấm chế này.
"Đi!"
Tô Hàn vung tay, trọn vẹn hơn hai trăm người, lập tức phát ra tiếng thét lớn, lao đi.
"Cái gì?!"
"Bọn họ… tốc độ của bọn họ, sao lại nhanh như vậy?"
"Chẳng lẽ cái lực cản và áp lực kia, đối với bọn họ đều không có tác dụng sao?"
"Là tác dụng của phù ấn kia? Tô Bát Lưu này, tại sao lại có loại phù ấn có thể tiêu tán lực cản và áp lực?"
Khi thấy đám người Tô Hàn không gặp bất cứ cản trở nào, giống như đi trên đất bằng, phóng tới chỗ hài cốt thánh nhân, Quý Minh Khổng đám người đều trợn tròn mắt, đứng bật dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận