Yêu Long Cổ Đế

Chương 1455: Đồ lục tới tay

"Tốt, tốt... Tốt!"
Có thể nghe rõ ràng, Lữ Khánh Vũ hít sâu một hơi, dường như cố hết sức đè nén cơn phẫn nộ trong lòng xuống, mới nói được lời tiếp theo:
"Các hạ thật là có gan dạ, Lữ mỗ bái phục, nếu ngươi muốn tranh, vậy Lữ mỗ sẽ liều mạng với ngươi, tranh với ngươi một phen!"
Tô Hàn đang nhíu chặt mày vào lúc này thả lỏng ra, chuyện đã rồi, có muốn thay đổi cũng không được.
Hắn nhắm trúng là tấm bản đồ Tổ Vu này, không liên quan đến bất cứ thứ gì khác, hết lần này đến lần khác Lữ Khánh Vũ lại hẹp hòi, cứ nhắm vào hắn.
"Lữ Khánh Vũ đúng không?"
Tô Hàn trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Ta mặc kệ ngươi là vì cái gì khác, hay là thực sự vì tấm bản đồ tàn của Tổ Vu này, tóm lại, quy tắc của phòng đấu giá này chẳng lẽ không phải mọi người cùng nhau ra giá sao? Nếu không thì sao lại gọi là đấu giá? Ta phải nói cho ngươi, ta không cố ý đắc tội ngươi."
"Ngươi đã đắc tội ta!" Lữ Khánh Vũ hừ lạnh.
"Vậy thì hết cách."
Tô Hàn nhún vai, bình thản nói: "Ra giá đi."
"110 vạn!" Lữ Khánh Vũ nói.
"150 vạn." Tô Hàn thản nhiên lên tiếng.
"160 vạn!"
"Hai trăm vạn."
Âm thanh của Tô Hàn nghe như mắt cũng không thèm chớp, dường như hai trăm vạn Linh tinh với hắn chẳng đáng gì.
Nhưng thực tế trong lòng hắn đang rỉ máu a!
Một tấm bản đồ Tổ Vu trong mắt mọi người là đồ giả, lại đen đủi đụng phải tên não tàn Lữ Khánh Vũ, nếu không, có lẽ chỉ tốn năm sáu chục vạn Linh tinh là có thể có được rồi.
Bây giờ lại bỏ ra gấp ba giá, hơn nữa xem tình hình... dường như Lữ Khánh Vũ còn không chịu bỏ qua.
Đương nhiên, tấm bản đồ Tổ Vu này, Tô Hàn tuyệt đối sẽ không từ bỏ, cho dù tán gia bại sản, dồn hết 900 vạn linh tinh vào, Tô Hàn cũng phải có cho bằng được.
Kiếp trước, Tô Hàn đạt đến đỉnh phong Thánh Vực, cảnh giới Chúa Tể, đứng ở vị trí cao nhất Ngân Hà tinh không này.
Với Tô Hàn mà nói, đó là bình cảnh, muốn đột phá.
Cho nên, hắn mới nghiên cứu những 'Bàng môn tả đạo', vì thế mà tẩu hỏa nhập ma, trùng sinh đến bây giờ.
Ở kiếp này, có thể một lần nữa chạm đỉnh hay không, Tô Hàn không biết, nhưng hắn biết, tinh huyết Tổ Vu này tuyệt đối có thể mở ra một con đường khác cho bình cảnh kiếp trước của mình!
"Các hạ bút lực thật lớn!"
Trong rạp số 2, sắc mặt Lữ Khánh Vũ có chút tái xanh, dù Lữ gia thế lớn, Lữ Khánh Vũ lại là công tử dòng chính Lữ gia, nhưng hai trăm vạn Linh tinh, đối với thân phận hiện tại của hắn mà nói, vẫn là một số tiền khổng lồ!
Hắn đâu có được tự do như Tô Hàn, muốn tiêu xài thế nào thì tiêu.
Quan trọng nhất là, hắn biết rõ tấm bản đồ Tổ Vu kia là đồ giả, còn cố tình liều với Tô Hàn!
Hai nam tử trung niên và lão giả Linh Thể cảnh sau lưng hắn sớm đã khuyên giải không biết bao nhiêu lần, nóng nảy muốn mắng người.
"Cái tên hỗn đản này!"
Lữ Khánh Vũ vỗ một chưởng lên mặt bàn, cái bàn trực tiếp vỡ tan, làm cô gái đang rót rượu phục vụ giật mình.
"Công tử, người này chắc chắn có lai lịch, nếu không sao lại biết rõ thân phận của ngài, còn tranh giành với ngài." Người nam tử trung niên kia khuyên giải.
"Chính xác, có thể không chớp mắt đưa ra hai trăm vạn Linh tinh, để mua một tấm tàn đồ Tổ Vu giả, bối cảnh người này chắc chắn không đơn giản." Lão giả cũng nói.
Vẻ mặt Lữ Khánh Vũ âm trầm như muốn nhỏ cả nước, sau một hồi lâu mới mở miệng: "Bút lực các hạ thật lớn, Lữ mỗ bái phục, chỉ là tấm tàn đồ Tổ Vu này nóng bỏng tay, các hạ có được trong tay, cũng nên cẩn thận!"
Nói xong, hắn không lên tiếng nữa.
Điều này cho thấy, hắn không còn tranh giành với Tô Hàn.
"Đa tạ Lữ huynh giơ cao đánh khẽ." Tô Hàn thản nhiên nói.
"Bản đồ tàn Tổ Vu, giá cao nhất lúc này là hai trăm vạn Linh tinh, còn ai muốn ra giá nữa không?" Thấy Lữ Khánh Vũ không lên tiếng nữa, Cốc Vũ kia lại nói.
"Mẹ nó!" Tô Hàn thầm mắng trong lòng.
Hai trăm vạn Linh tinh a, đối với hắn lúc này, gần như một phần tư tài sản, nói không đau lòng là giả.
"Hai trăm vạn lần thứ hai..."
"Hai trăm vạn Linh tinh lần thứ ba!"
"Đông!"
Chùy gỗ gõ xuống, Cốc Vũ nói: "Chúc mừng khách hàng bao sương số 5 đã mua được, tấm bản đồ Tổ Vu này thuộc về ngài."
Dứt khoát quyết định, không ai tranh với Tô Hàn nữa.
Rất nhiều người thầm mắng Tô Hàn là đồ não tàn, một tấm tàn đồ giả, tốn hai trăm vạn Linh tinh, chỉ vì muốn lấy được cảm tình của Thẩm Mộng Ly?
Hay là chỉ vì muốn tranh một hơi với Lữ Khánh Vũ?
Kẻ thắng cuối cùng, hiển nhiên không phải là hắn, mà là phòng đấu giá, và cả chủ nhân của tấm bản đồ Tổ Vu này.
"Này, ta nói chẳng lẽ ngươi cũng thích tỷ tỷ ta sao?"
Trong rạp, Thẩm Mộng Hàm nghiêm túc hỏi.
"Im miệng!"
Mặt Thẩm Mộng Ly hơi ửng hồng, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: "Rất có thể, tấm bản đồ Tổ Vu này là thật đấy, chẳng qua người ta không muốn nói thôi."
"Thôi đi, chỉ có não tàn mới thấy là thật." Thẩm Mộng Hàm lẩm bẩm một câu.
Tô Hàn mỉm cười, để người hầu mang bản đồ Tổ Vu tới xem xét một lần, xác nhận là thật, mới tùy ý cất vào giới Tử Thánh Tu Di.
"Ai, sao không có ai chịu bỏ ra hai trăm vạn Linh tinh vì ta thế nhỉ? Theo lý mà nói, ta cũng đâu có kém gì tỷ tỷ ngươi, chẳng lẽ vì... ngươi đủ lẳng lơ sao?" Thẩm Mộng Hàm nhìn Thẩm Mộng Ly, nghiêm túc nói.
Tô Hàn thật sự bó tay, hắn thấy Thẩm Mộng Hàm này không chỉ hoạt bát, mà còn có chút thần kinh bất ổn.
Còn Thẩm Mộng Ly, thật muốn xé xác cô em gái tốt của mình ra làm trăm mảnh.
"Nếu có ai chịu tiêu xài nhiều Linh tinh vì ta như thế, ta chắc chắn sẽ gả cho hắn!" Thẩm Mộng Hàm nghiêm túc nói.
"Tốt rồi, buổi đấu giá cũng kết thúc, ta xin phép đi trước."
Tô Hàn không có tâm tình ngồi ở đây nói chuyện phiếm với bọn họ, buổi đấu giá đã kết thúc, đồ vật mình muốn cũng đã có được, Tô Hàn định rời đi.
"Ngươi mà ra ngoài bây giờ, khác nào tự tìm đến cái chết." Thẩm Mộng Hàm nói.
"Chính xác, Lữ Khánh Vũ bọn họ chắc chắn đang rình ngươi đấy, ngươi không dễ gì rời khỏi Tinh Thẩm Thị này đâu." Thẩm Mộng Ly cũng nói.
"Không sao, ngược lại ta cũng chưa định rời đi vội, ta còn phải đi thi lấy huy chương Đan sư nữa." Tô Hàn cười nói.
Trong tay hắn vẫn còn bảy trăm vạn Linh tinh chưa dùng đến, nhưng không định dùng ở chỗ này, hiệp hội luyện đan mới là nơi tốt nhất.
"Đúng rồi."
Tô Hàn dừng bước, sau lưng Thẩm Mộng Hàm lập tức nhào vào lưng hắn.
"Ngươi làm gì vậy!" Thẩm Mộng Ly sờ đầu nói.
"Bây giờ ta là Đan sư khách khanh Thẩm gia đấy, các ngươi phải bảo vệ ta cho tốt, nếu ta chết rồi, các ngươi sẽ mất một lượng lớn đan dược cực phẩm đấy."
Tô Hàn vừa nói vừa giang tay, rồi mới quay người rời đi.
"Đáng đời, cứ thích ba hoa!" Thẩm Mộng Hàm bĩu môi nhẹ giọng nói.
Cô ta nghĩ thế, nhưng Thẩm Mộng Ly thì không nghĩ như vậy.
Nàng đã tận mắt thấy Tô Hàn luyện đan, loại thủ pháp đáng sợ kia, nàng vĩnh viễn sẽ không quên.
"Haizz, đúng là một kẻ khiến người đau đầu mà."
Thẩm Mộng Ly thở dài một tiếng, lập tức ra hiệu, sắp xếp mọi việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận