Yêu Long Cổ Đế

Chương 3337: Trịnh Ngọc Hàn Vũ Quý Thanh Hạm (11 càng)

"Lần này thật sự không phải tiểu thư sai." Người kia báo cáo nói: "Theo như người làm nói, là tiểu thư cùng Nhị tiểu thư nhà họ Trịnh cùng lúc để ý một khối ngọc thô, sau đó tiểu thư nhanh chân đến trước, Nhị tiểu thư nhà họ Trịnh không phục, liền tìm đến gây sự."
"Đi đi đi, mau chóng dẫn ta đi xem một chút." Quý Minh Phong rất nóng ruột.
Tô Hàn ở một bên nghe, im lặng không nói.
Lại đánh nhau?
Chữ ‘Lại’ này, có chút thâm ý a!
"Tô huynh, ta có chút việc cần đi xử lý, hay là để người hầu đưa ngài đi nghỉ ngơi trước?" Quý Minh Phong quay đầu lại.
"Không cần, cùng đi xem sao." Tô Hàn cười nói.
Quý Minh Phong lập tức mắt sáng rỡ: "Có Tô huynh đi cùng, Quý mỗ có thể giữ được tính mạng a!"
Tô Hàn: "..."
Đi qua một con phố.
Không bao lâu, mọi người liền đi tới một con phố dài.
Hai bên con phố đều là tiểu thương, bán đủ loại đồ vật, bất quá rõ ràng đều rất thấp cấp.
Phía trước có tiếng cãi vã truyền đến, không ít người vây ở đó xem náo nhiệt, chắc là Quý Thanh Hạm cùng Trịnh Ngọc ở đó.
"Ầm!"
Còn chưa đến gần, liền nghe một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Đám người bốn phía lập tức dạt ra, cũng vừa hay mở đường cho đám người Tô Hàn.
Chỉ thấy ở phía xa mấy trăm mét, hai phe người đang giằng co.
Đứng ở phía trước nhất đều là nữ nhân.
Một người dáng người cao gầy, tướng mạo xinh đẹp, nhưng giữa hai hàng lông mày lại mang theo vẻ kiêu căng.
Một người khác dáng người thấp hơn một chút, nhưng ngũ quan tinh xảo, đẹp hơn người kia mấy phần.
Mặt nàng hơi đỏ lên, dấu năm ngón tay vô cùng rõ ràng.
Vẻ mặt cô gái này lúc này đang tức giận.
"Tiểu muội!"
Quý Minh Phong thấy cảnh này, lập tức lao tới.
Hắn nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt Quý Thanh Hạm, trên mặt lập tức hiện lên vẻ lạnh lẽo nồng đậm.
"Ngươi đánh?" Quay đầu lại, Quý Minh Phong nhìn Trịnh Ngọc.
"Không phải nàng!"
Không đợi Trịnh Ngọc mở miệng, Quý Thanh Hạm liền tức giận nói: "Nàng chỉ là tứ tinh Ngụy Thần cảnh, giống ta, không thể làm bị thương ta được!""Vậy là ai?"
"Là hắn!"
Quý Thanh Hạm chỉ một nam tử trẻ tuổi sau lưng Trịnh Ngọc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn thừa lúc ta và Trịnh Ngọc đang đánh nhau, đột nhiên xuất hiện, đánh một chưởng vào mặt ta, đau chết đi được!"
"Hả?"
Trong mắt Quý Minh Phong, sát khí kinh người trực tiếp bộc phát ra.
Hắn nhìn nam tử trẻ tuổi kia, lửa giận ngút trời: "Chưa nói đến đây là địa bàn của Quý gia, chưa nói đến thân phận của muội muội ta, chỉ nói ngươi là một đại nam nhân, mà lại cũng không thấy ngại ra tay với một cô gái yếu đuối? ? ?"
"Nàng không phải cái gì mà yếu đuối."
Nam tử trẻ tuổi kia khinh thường cười một tiếng: "Quý Thanh Hạm ngang ngược càn rỡ, hoành hành bá đạo, không có giáo dưỡng, ta đây là thay Quý Lăng Thiên giáo huấn nàng một chút cho phải.""Thả rắm!""Tên cha ta, cũng là cái mà ngươi có thể gọi thẳng? Ngươi có tư cách gì, mà giáo huấn muội muội ta?"
"Oanh! ! !"
Vừa dứt lời, tu vi của Quý Minh Phong bùng nổ, trực tiếp xông ra ngoài.
Đối phương là tứ tinh Ngụy Thần cảnh, hắn chỉ là tam tinh, nhưng giờ phút này trong cơn giận dữ, Quý Minh Phong đã hoàn toàn quên đi chênh lệch giữa hai bên.
"Nhị ca!""Nhị công tử!"
Quý Thanh Hạm và mọi người nhà họ Quý vội vàng lên tiếng.
Bọn họ định xông ra, nhưng người đứng sau Trịnh Ngọc, cũng đều nhanh chóng tiến lên, ngăn cản bọn họ.
"Chỉ bằng ngươi?"
Nam tử trẻ tuổi kia khinh thường cười một tiếng, lòng bàn tay đột nhiên đánh ra.
"Ầm!"
Hai bên va chạm, nam tử trẻ tuổi không nhúc nhích, Quý Minh Phong thì tái mặt, trực tiếp bay ngược ra ngoài.
"Chỉ chút thực lực này mà muốn bảo vệ Quý Thanh Hạm? Ngươi nằm mơ sao?" Nam tử trẻ tuổi chế giễu nói.
"Cẩu vật, ta giết ngươi! ! !"
Trong cơn giận dữ, Quý Minh Phong lần nữa xông ra.
Nhưng lúc này, lại có một bóng người chắn trước mặt hắn.
"Quý huynh, tu vi của hai người có cách biệt, hắn sẽ làm ngươi bị thương." Tô Hàn nói.
"Tô huynh, ngươi tạm thời tránh ra, hắn dám đánh muội muội ta, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua!" Hai mắt Quý Minh Phong hơi đỏ lên.
"Ngươi không phải là đối thủ của hắn." Tô Hàn nhẹ nhàng lắc đầu.
"Nhưng ta nuốt không trôi cục tức này!" Quý Minh Phong giận dữ nói.
Trước đó còn khoe khoang với Tô Hàn, Quý gia mạnh đến mức nào, chớp mắt liền bị người ta sỉ nhục nhưng không làm gì được, đây quả thực là tát vào mặt a!
"Việc này, cứ để ta giúp ngươi xử lý thì sao?" Tô Hàn mỉm cười nói.
"Ngươi?" Quý Minh Phong sửng sốt một chút.
"Ngươi là ai?"
Thanh âm của nam tử trẻ tuổi kia cũng đồng thời truyền đến.
Tô Hàn quay người, nụ cười thu lại, thản nhiên nói: "Khách của Quý gia, Tô Bát Lưu."
"Thì ra cũng chỉ là một con chó của Quý gia a!"
Nam tử trẻ tuổi chế nhạo nói: "Xem ngươi xem sao, ngay cả sao trời cũng không ngưng tụ được, Quý gia mà cũng có thể tìm loại người như ngươi làm khách? Với lại ngươi không có mắt sao? Không thấy mi tâm của bản công tử có bốn ngôi sao sao? Loại người không ra người, quỷ không ra quỷ như ngươi, mà cũng dám thử sức với bản công tử?"
"Hắn là ai?" Tô Hàn nhìn về phía Quý Minh Phong.
"Công tử nhà họ Hàn, Hàn Vũ!" Quý Minh Phong nói.
"Trách không được dám phách lối như vậy."
Tô Hàn mỉm cười.
Tiếp theo một cái chớp mắt——
"Vút!"
Thân ảnh hắn đột nhiên lao ra, tốc độ nhanh đến mức cực hạn, gần như hóa thành một vệt sáng khiến cho không ai có thể nhìn rõ.
Lúc xuất hiện lần nữa, hắn đã đứng ở sau lưng Hàn Vũ.
Tay phải vươn ra, ngón trỏ khẽ chạm, có tiếng nói nhàn nhạt, từ miệng Tô Hàn truyền ra.
"Định!"
Một chữ hạ xuống, Hàn Vũ lập tức bị giam cầm.
Đừng nói là tu vi, hành động, cho dù thần niệm, đều ngay tại khoảnh khắc này bị đóng băng, hoàn toàn không thể vận chuyển.
"Xoạt!"
Tô Hàn bắt lấy hắn, lần nữa lóe lên, đứng ở trước mặt Quý Thanh Hạm.
"Ngươi muốn xử trí hắn thế nào?" Tô Hàn hỏi.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh.
Từ khi hắn ra tay, bắt được Hàn Vũ, lại trở về trước mặt Quý Thanh Hạm.
Cho dù là hai vị Lục tinh Ngụy Thần cảnh của nhà Trịnh và nhà Hàn, vậy mà đều không có chút thời gian nào để phản ứng!
"Lá gan lớn!"
"Cẩu vật, ngay cả công tử nhà họ Hàn ta cũng dám động?"
"Mau thả công tử ra, bằng không, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Người nhà họ Hàn tỉnh táo lại, đều tức giận mở miệng.
Bọn họ muốn cứu người, nhưng Hàn Vũ lại ở trong tay Tô Hàn, bọn họ sợ Tô Hàn làm tổn thương Hàn Vũ, chỉ có thể đứng ở đó quát lớn.
Nhưng loại quát lớn này, đối với Tô Hàn mà nói, căn bản không có chút uy hiếp nào.
"Ta mang người đến cho ngươi rồi, muốn xử trí thế nào thì tùy ngươi."
Thấy Quý Thanh Hạm đang ngơ ngác nhìn mình, Tô Hàn lên tiếng lần nữa.
Quý Thanh Hạm cuối cùng cũng kịp phản ứng.
Trong đôi mắt to tròn của nàng, có vô số ánh sao lấp lánh.
Nếu phải dùng một từ ngữ để hình dung biểu cảm của nàng lúc này, thì đó chính là… sùng bái.
Nhưng rất nhanh, Tô Hàn đã phát hiện chỗ đáng sợ của cô nàng mê muội này.
"Bốp bốp bốp bốp..."
Những tiếng tát liên tục, thanh thúy vang dội, đều có thể truyền xa tám trăm dặm.
"Để ngươi đánh ta, ta để ngươi đánh ta!""Ngươi là một đại nam nhân, lại đối một người phụ nữ như ta ra tay, còn là đánh lén.""Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi cái tên hỗn đản này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận