Yêu Long Cổ Đế

Chương 5153: Tông môn trụ sở chọn nền móng

Chương 5153: Tông môn chọn nơi đóng quân
Chuyện liên quan tới Liễu Thanh Dao, như Lăng Tiếu, Tín Lăng các loại, những người đi theo Tô Hàn từ đầu đến giờ đã nghe đến mòn cả tai. Hôm nay, là lần đầu tiên bọn họ thực sự nhìn thấy Liễu Thanh Dao. Vốn cho rằng đó là một cô gái yếu đuối, kiêu sa, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác tưởng tượng. Khí chất của nàng oai phong, không hề giống công chúa, cũng chẳng phải nữ vương, mà ở giữa cả hai, cho người ta cảm giác vừa mâu thuẫn, lại vừa vô cùng thích thú.
Liễu Thanh Dao ngồi ở đó, cảm nhận được ánh mắt của mọi người, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nở nụ cười thân thiện. Điều này khiến Lăng Tiếu và những người khác vô cùng xấu hổ, vội vàng thu tầm mắt, cố nén để không nhìn nữa. Bọn họ đương nhiên không có ý gì khác, chỉ là vô cùng tò mò về cô gái luôn xuất hiện trong lời đồn này.
So với họ, Tiêu Vũ Nhiên, Tiêu Vũ Tuệ, Nam Cung Ngọc lại có cảm xúc khác hẳn. Tuy các nàng ngồi cạnh Tô Hàn, lại có cảm giác như tình nhân nhìn thấy chính thất vậy. Dù Liễu Thanh Dao thần sắc bình tĩnh, không hề lộ vẻ thù hận, nhưng các nàng vẫn cảm thấy mình kém một bậc. Không có cách nào, đó là người phụ nữ mà vô số năm trước, Tô Hàn đã từng liều cả mạng để bảo vệ. Dù trong lòng các nàng có tự an ủi thế nào, vẫn hiểu rõ, nếu nói về địa vị, Liễu Thanh Dao dám nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất! Điều khiến họ nhẹ lòng là, khi Liễu Thanh Dao đánh giá họ, không hề có ánh mắt xem thường, đối địch hay khinh miệt, mà ngược lại như một người tỷ tỷ trong nhà, quan tâm, an ủi đàn em.
Một lúc sau, Tiêu Vũ Nhiên cùng mọi người bất chợt đứng dậy, ăn ý đi xuống phía dưới. Cảnh này khiến Lăng Tiếu và những người khác vô cùng khó hiểu, vì Tiêu Vũ Nhiên lại đứng đối diện bọn họ.
"Các ngươi đứng lên đi, bọn ta sẽ ngồi ở đây." Tiêu Vũ Nhiên nói.
Lăng Tiếu ngẩn ra một chút, rồi liếc nhìn Tín Lăng và những người khác, tựa hồ hiểu ra, vội nhường chỗ. Tiêu Vũ Nhiên cùng mọi người ngồi xuống, vị trí vừa vặn đối diện với Liễu Thanh Dao. Liễu Thanh Dao nhìn các nàng một lúc, không nói gì thêm, chỉ mỉm cười gật đầu.
Ở vị trí chủ tọa, Tô Hàn ngồi ngay ngắn. Trong lòng hắn đang nghĩ rất nhiều chuyện, không có tâm trí quan tâm đến mấy chuyện tình cảm này. Một lúc sau, Tô Hàn mở lời trước: "Phượng Hoàng Tông chính thức thành lập, chiến tranh với Tinh Không Liên Minh sắp nổ ra, nhưng chúng ta ở Thánh Vực lại không có tông môn đóng quân."
"Một tông môn mà không có trụ sở, tương đương với không có nơi sinh sống yên ổn, đây là việc trước mắt cần phải ưu tiên tính đến."
"Nơi này là Đông Phương Đại Khu, bản tông trước đó tới đây đều là vì Đường Ức."
"Nói thật, về địa điểm xây trụ sở tông môn thì Đông Phương Đại Khu không phải là lựa chọn tốt. Nam Phương Đại Khu mới là nơi bản tông hằng mong ước, vì Nam Thiên Môn nằm ngay trong Nam Phương Đại Khu."
"Thời gian tới, những người của Phượng Hoàng Tông ở Thượng Đẳng Tinh Vực sẽ dần đến Thánh Vực. Nếu chúng ta không thể nắm trong tay Nam Thiên Môn, vậy thì đối với họ mà nói, chắc chắn là một tình cảnh vô cùng nguy hiểm."
"Phía nam nhất của Nam Phương Đại Khu là Nam Thiên Môn, ở đó có một dãy núi tên là Kỳ Lân Sơn Mạch. Bản tông cho rằng, Kỳ Lân Sơn Mạch là nơi tốt nhất để lập trụ sở tông môn."
Liên Ngọc Trạch là đại trưởng lão của Phượng Hoàng Tông, hiển nhiên đã sớm trao đổi với Tô Hàn và biết ý định của hắn. Sau khi Tô Hàn nói xong, Liên Ngọc Trạch đứng lên nói: "Kỳ Lân Sơn Mạch dài tới 109.000 dặm, phía đông thông với Cát Minh Sơn Xuyên, phía tây thông với di tích thần chiến, phía nam thông với Nam Thiên Môn ở Thánh Vực. Có thể nói, chỉ có phía bắc là lối vào duy nhất Kỳ Lân Sơn Mạch."
Liên Ngọc Trạch vừa dứt lời, Lăng Tiếu liền cau mày nói: "Cát Minh Sơn Xuyên vốn là ranh giới giữa nhân tộc và yêu ma tộc. Bên trong di tích thần chiến lại có rất nhiều tàn hồn oán niệm của Thánh Cảnh đại năng, chúng không có bất kỳ ý thức nào, đối với mọi sinh linh mà chúng có thể cảm nhận được đều sẽ bản năng mà tiến hành s·á·t hại."
"Nếu chọn Kỳ Lân Sơn Mạch làm trụ sở tông môn, vậy Phượng Hoàng Tông chẳng khác nào đang bị hai mặt thụ địch, ngoài Nam Thiên Môn phía sau thì ba hướng còn lại đều cực kỳ nguy hiểm."
"Chính vì vậy, tông chủ mới chọn nơi này làm trụ sở của Phượng Hoàng Tông." Liên Ngọc Trạch nói: "Phượng Hoàng Tông nếu thành lập, chắc chắn sẽ gặp phải đả kích. Với Phượng Hoàng Tông mà nói, dù là Cát Minh Sơn Xuyên hay di tích thần chiến, đều là những tuyến phòng thủ tốt nhất."
Lăng Tiếu trầm ngâm một lúc, nói: "Ta hiểu ý của tông chủ và Liên trưởng lão, nhưng muốn chiếm được hai nơi này, hoàn toàn làm chủ Kỳ Lân Sơn Mạch e là không phải chuyện dễ."
"Đúng là vậy, nhưng cho dù khó khăn thế nào, chúng ta cũng nhất định phải vượt qua, trước mắt phải chiếm được Kỳ Lân Sơn Mạch." Liên Ngọc Trạch nói.
Tô Hàn nói: "Ở Cát Minh Sơn Xuyên, hiện có rất nhiều chiến đội đóng quân, tạm thời có thể ngăn chặn yêu ma. Nhưng một khi Phượng Hoàng Tông dời trụ sở tới Kỳ Lân Sơn Mạch, sẽ có không ít chiến đội rút khỏi Cát Minh Sơn Xuyên, trong lòng Nguyên Linh, có lẽ ta Tô Hàn còn quan trọng hơn yêu ma."
Nghe những lời này, nhiều người nhíu mày. Liễu Thanh Dao lần đầu lên tiếng, nói: "Nếu nhân tộc thật sự bị yêu ma tiêu diệt, thì việc Phượng Hoàng Tông có tồn tại hay không còn ý nghĩa gì?"
"Ta đã từng gặp Nguyên Linh, chí hướng của hắn không ở Ngân Hà Tinh Không. Có lẽ đối với hắn, sự sống c·hết của nhân tộc Thánh Vực không quan trọng bằng việc ta mới là mối uy h·iế·p lớn nhất." Tô Hàn sắc mặt trầm xuống.
Nguyên Linh nếu đã dựa vào cái đùi đệ bát thế t·ử kia, vậy hắn hẳn đã hiểu rõ về vũ trụ. Sự vô nhân tính của hắn, vì lợi ích của bản thân, hắn có thể không từ thủ đoạn. Vũ trụ rộng lớn như vậy, đâu chỉ có mỗi Ngân Hà Tinh Không. Với hắn, giết được Tô Hàn là mục tiêu lớn nhất và quan trọng nhất trước mắt.
"Chỉ xem những thế lực đang núp dưới Tinh Không Liên Minh kia có thể tỉnh ngộ không thôi." Tô Hàn hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Ngân Hà Tinh Không này, cuối cùng không phải là của Tinh Không Liên Minh, mà là của cả Nhân Tộc. Khi tất cả những người này đều nhận thức ra sự thật đó, nếu những thế lực kia vẫn không tỉnh ngộ, thì việc nhân tộc bị tiêu diệt thật sự là chuyện sớm muộn. Hơn nữa…cũng đáng đời!
"Nếu đã vậy, chúng ta có thể nhân cơ hội này mà làm một hồi náo động." Liễu Thanh Dao đột ngột nói. Mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu ý của Liễu Thanh Dao. Chỉ có Tô Hàn là cười như không cười nhìn Liễu Thanh Dao: "Vậy việc này, giao cho nàng đi làm, thế nào?"
Liễu Thanh Dao khẽ gật đầu: "Việc này đương nhiên nên để ta làm, chuyện này, Liễu gia ta đứng ra sẽ không thích hợp hơn ai."
"Vậy quyết định như vậy đi." Tô Hàn nói: "Truyền lệnh xuống, sáng mai Phượng Hoàng Tông sẽ khởi hành, đi tới Kỳ Lân Sơn Mạch."
Ngay lúc này, ngọc truyền âm trong tay Liên Ngọc Trạch bỗng nhiên phát sáng. Hắn cúi người nói với Tô Hàn: "Tông chủ, người của Cửu Sát Cung tới."
—— PS: Hôm qua khi thay chương mới, vấn đề về tu vi bị sai sót một chút, Nam Sơn xin giải thích, đã sửa lại rồi, tu vi của Tô Hàn hiện tại là đỉnh phong ngũ trọng Phàm Thánh, sắp đột phá lục trọng. Còn nữa, chương đăng nhầm ngày hôm trước là do hệ thống lỗi, nó tưởng Nam Sơn chỉ có hai chương nháp, nên nó tự động cho đăng sớm, đáng ra chương kia là chương để lại đăng sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận