Yêu Long Cổ Đế

Chương 4142:? Hung hăng càn quấy Hổ Mãnh

"Hiện tại thúc thủ chịu trói, không nên phản kháng, các ngươi còn có thể chết chậm một chút, bằng không..." Hổ Mãnh với đôi mắt hung tợn đảo qua mọi người, một nụ cười dữ tợn dần hiện lên trên khóe miệng."Bằng không thì, sẽ khiến các ngươi sống không được, muốn chết cũng không xong!"
"Hổ đại nhân, nên xử lý đám phế vật này thế nào?" Một yêu ma thiên kiêu bình thường hỏi.
"Tạm thời bắt giữ, mỗi ngày giết mười mấy tên, ta lại rất muốn xem, Chưởng Điện Sứ của Vân Vương phủ còn có thể nhịn đến bao giờ!" Hổ Mãnh hừ lạnh nói.
Viện Lâm sứ, Chưởng Điện Sứ, Ngự Tiền Sứ!
Chưởng Điện Sứ mới thật sự là tu sĩ Huyền Thần cảnh, mới có tư cách giao chiến với bọn họ, điều này Hổ Mãnh đã sớm điều tra rõ ràng.
"Như vậy rất tốt." Yêu ma thiên kiêu kia lộ ra nụ cười.
"Thoải mái a!" Yêu ma đầu hươu đi tới, vặn mình bẻ cổ nói: "Đám người Nhân tộc này đúng là có thể nhẫn nhịn, trước đó tại Đại Danh phủ và Tĩnh An phủ la mắng không dưới mười lần, mà vẫn không dụ ra được một tên Nhân tộc nào. Vẫn là biện pháp của ngươi tốt, đợi giết đám người Nhân tộc này xong, sẽ làm thêm mấy bộ thi thể, nghĩ rằng sẽ có thêm càng nhiều kẻ máu nóng không cam lòng xông ra."
"Như vậy có gì vui a!" Yêu ma đầu hổ không vui nói: "Đám thiên kiêu đỉnh cao của Nhân tộc trước đó đều đã tiến vào Yêu Ma Giới, giờ trở về thì cũng co đầu rụt cổ, còn lại thì các Tổ thần rõ ràng đều không để vào mắt, cũng chẳng có ban thưởng phát xuống, dù giết nhiều đi nữa cũng chẳng được lợi gì."
"Lời thì nói vậy, nhưng đó là chuyện không có biện pháp." Yêu ma đầu hươu nhún vai: "Bất quá cũng không sao, chỉ cần chúng ta có thể giết nhiều Nhân tộc, trở về Thần giới, bộ lạc tự nhiên sẽ ban thưởng cho chúng ta."
"Cũng phải." Hổ Mãnh mắt sáng lên, có huyết quang tràn ngập: "Ngược lại, ngược sát Nhân tộc vốn chính là thú vui của bọn ta, chuyện ban thưởng hay không chẳng quan trọng, giết được thêm mấy tên thì cứ giết thôi!"
Bọn hắn vô tư nói chuyện phiếm, lại làm Vương Bác và những người khác tức giận sôi lên.
"Đã sớm đoán được lũ súc sinh các ngươi sẽ không tuân thủ ước định!" Vương Bác hừ lạnh, khí tức Thần Linh cảnh thất tinh đột nhiên bộc phát, từng đợt sức mạnh tu vi dao động. "Dù gì cũng là chết, nếu trước khi chết có thể kéo theo vài con yêu ma, cũng đáng!"
"Ầm ầm ầm..." Các Nhân tộc khác cũng bùng nổ tu vi, rõ ràng không có ý định chịu trói.
"Chỉ bằng các ngươi?" Hổ Mãnh liếc nhìn Vương Bác bọn họ, lộ ra nụ cười khinh thường, vẻ mặt mỉa mai: "Chỉ cần mình ta thôi đã có thể trấn áp toàn bộ các ngươi, mà các ngươi lại vọng tưởng phản kháng?"
"Xoạt!"
Khí Huyết Chi Lực trào ra, hóa thành một cái lồng giam khổng lồ, bao vây gần ngàn Nhân tộc vào trong. "Ta, Hổ Mãnh sẽ không khinh dễ các ngươi, ai có thể phá tan cái lồng giam này, người đó sẽ được bình yên rời đi!" Hổ Mãnh lớn tiếng nói: "Nhưng các ngươi chỉ có một phút, sau một phút vẫn không phá được, vậy thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!"
"Ầm ầm ầm!"
Vương Bác và những người khác không chút do dự, lập tức triển khai tấn công. Đáng tiếc, thực lực hai bên cách xa quá lớn.
Hổ Mãnh chính là Thánh vị Yêu Ma, lại là đỉnh phong Yêu Quân cảnh, nếu thật sự muốn giết bọn họ thì chỉ cần trở bàn tay là có thể làm được. Hiện tại, chỉ là đang trêu tức mà thôi, lồng giam do hắn bố trí ra, sao Vương Bác bọn họ có thể phá được?
"Ba mươi ba, ba mươi hai, ba mươi mốt..." Một yêu ma thiên kiêu cười trên nỗi đau khổ của người khác, đếm thời gian.
Sự tra tấn về mặt tinh thần kia làm đôi mắt Vương Bác đỏ ngầu, ví như phát điên mà không ngừng ra tay.
"Ai..." Ngay thời khắc này, trong Vân Vương Phủ bỗng truyền ra một tiếng thở dài. Ngay sau đó——
"Vù vù vù vù..." Hàng loạt bóng dáng, từ bên trong vụt ra. Khí tức của bọn họ càn quét bốn phương, vượt xa Vương Bác quá nhiều, trang phục trên người cũng biểu hiện cho đẳng cấp của bọn họ, cao hơn so với Vương Bác.
Vân Vương Phủ, Chưởng Điện Sứ!
Trước đó đã có người nói với Tô Hàn, Vân Vương Phủ Chưởng Điện Sứ tổng cộng chỉ có hơn năm trăm vị, mà Chưởng Điện Sứ nhất phẩm thì chỉ có mười vị. Đương nhiên, xét trên toàn Vân Vương Phủ, tu sĩ Huyền Thần Cảnh không chỉ có năm trăm người.
Bọn họ có thể trổ hết tài năng trong vô vàn tu sĩ Huyền Thần cảnh để tấn thăng lên chức Chưởng Điện Sứ, tự nhiên đều có những ưu điểm hơn người. Như Tác Doanh mà nói, khi chưa đột phá, hắn đã là Chưởng Điện Sứ nhất phẩm, hơn nữa còn là đỉnh phong Huyền Thần cảnh.
Tô Hàn khi ở Yêu Ma Giới cảm thấy nhàm chán, đã từng so sánh Tác Doanh và các thiên kiêu yêu ma, cuối cùng kết luận được rằng, chiến lực của Tác Doanh hẳn là tương đương với Thánh Vị. Dù vậy vẫn không thể so được với cấp Vương Tộc, dù sao sức mạnh huyết mạch của tam tộc gia tăng cho chiến lực của bọn họ thật sự quá lớn.
Nói cách khác, mười vị Chưởng Điện Sứ nhất phẩm của Vân Vương Phủ, tương đương với mười Yêu Ma Thánh Vị cảnh đỉnh phong. Khi đưa ra kết luận này, Tô Hàn chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Chưởng Điện Sứ nhất phẩm của Tứ đại Phủ Vực đều chỉ có mười vị. Nếu như tu vi của bọn họ hoàn toàn giống nhau thì tổng cộng là bốn mươi Chưởng Điện Sứ nhất phẩm.
Mà số lượng Yêu Ma Thánh Vị lại là bao nhiêu? Mấy trăm? Mấy ngàn? Hay là... hơn vạn? Chỉ riêng số lượng Dòng dõi Tam Tộc đã hơn mấy trăm, thì số lượng Yêu Ma Thánh Vị sao có thể ít đi được?
Khoảng cách giữa Nhân Tộc và Yêu Ma quá lớn, đơn giản không thể tưởng tượng được!. . .
Giờ phút này những Chưởng Điện Sứ đến, tổng cộng có ba trăm người. Trong đó, ngoại trừ Tác Doanh, thì chín Chưởng Điện Sứ nhất phẩm còn lại đều xuất hiện.
Nhìn sơ qua, không có ai trông có vẻ trẻ tuổi, đều là trung niên hoặc lão giả.
"Chậc chậc, cuối cùng các ngươi cũng chịu lộ mặt rồi à?" Nhìn thấy mục tiêu xuất hiện, Hổ Mãnh bọn hắn lập tức phấn khích. Thiên thần cảnh bọn hắn giết không được, Thần Linh cảnh và những người dưới Thần Linh cảnh bọn hắn lại chẳng hứng thú, đám Chưởng Điện Sứ tu vi Huyền Thần cảnh này tự nhiên trở thành mục tiêu tốt nhất của bọn hắn.
"Ngươi muốn luận bàn?" Một lão giả mở miệng.
Ông ta đứng ở trước nhất đám người, giữa mi tâm có bảy ngôi sao màu xanh lam đang xoay tròn. Đây là Tống Đào, một trong những Chưởng Điện Sứ nhất phẩm của Vân Vương Phủ.
"Luận bàn?" Nghe Tống Đào nói, Hổ Mãnh như nghe được chuyện cười lớn.
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha..."
"Lão già, ngươi không thấy lời nói của mình có chút hài hước sao?"
"Xem xem các ngươi, đã bao nhiêu tuổi rồi? Căn bản không thể gọi là thiên kiêu? Không phải thiên kiêu thì lấy tư cách gì để nói luận bàn với chúng ta? Chẳng phải là các ngươi đang dựa vào tuổi để xem thường chúng ta sao?"
"Ha ha ha..."
Các yêu ma khác đều cười ồ lên.
Ý của Hổ Mãnh, mọi người đều có thể nghe ra, lớn tuổi như vậy mà vẫn còn là Huyền Thần cảnh, thì ngươi phế tới mức nào?
Tống Đào và những người khác nghe thấy cũng mặt mày ảm đạm.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Tống Đào trầm giọng hỏi.
"Dễ thôi!" Hổ Mãnh ngẩng cằm lên: "Các ngươi tự bạo ở đây đi, chết một người ta thả một người, ngươi thấy sao?"
"Ha ha ha ha..." Các yêu ma khác lại lần nữa cười ồ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận