Yêu Long Cổ Đế

Chương 4819: ? Tương Duyệt lâu Hải Trân các Thú Vương điện

"Cuối cùng cũng bắt đầu sao?"
"Ha ha ha, vì cuộc bán đấu giá này, ta đã phải đợi những ba năm trời!"
"Hết cách rồi, ta cần Tử Nguyệt Kim Quế Đan, chỉ có ở buổi đấu giá mới có, ngày thường đều không bán."
"Ai, mỗi lần đấu giá, cạnh tranh đều vô cùng khốc liệt, không biết số thánh tinh ta chuẩn bị có đủ không nữa."
"Rất nhiều thế lực xung quanh, đều vì buổi đấu giá mà đến sớm, chỉ dựa vào chúng ta thì không thể so với bọn họ được rồi!"
"Không biết vé vào cửa đấu giá thường bao nhiêu tiền, phòng riêng chắc chắn chúng ta không mua nổi."
"Đúng vậy, phòng riêng rẻ nhất, e rằng cũng phải mười vạn thánh tinh trở lên."
"Mười vạn? Nghe nói lần đấu giá trước, giá phòng riêng đã bị đẩy lên năm mươi vạn thánh tinh một cái, cao nhất còn đạt đến hai triệu thánh tinh!"
"Ai... Nghèo quá đi mất!"
...
Bên tai vang lên vô vàn tiếng bàn tán.
Bất quá đám người này thật là ngoài mặt không đồng nhất, nói thì khổ sở, nhưng thực tế, mặt ai nấy đều hớn hở, mong chờ.
"Thánh cung đấu giá hội?"
Tô Hàn lập tức hứng thú: "Ở Thánh Vực, mỗi thánh cung đều là nơi giao thương lớn, nghĩ đến đấu giá hội do họ tổ chức, chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ tốt nhỉ?"
"Đó là tất nhiên."
Tống Minh Châu gật đầu nói: "Chủ yếu là nơi này là phó thành, không phải nơi hoang vắng như Thanh Quang thành, ngươi không nghe người ta nói sao, nhiều thế lực cố ý đến Minh Hải thành vì cuộc đấu giá này đấy."
"Phải làm sao bây giờ đây..." Tô Hàn bỗng nhiên lộ vẻ xoắn xuýt.
Hạ Lam nũng nịu nói nhỏ: "Không phải ngươi rất có tiền sao? Sao giờ lại lo không đủ tiền dùng?"
"Không phải."
Tô Hàn lắc đầu: "Ta thấy là, chúng ta lại sắp đắc tội rất nhiều người rồi."
Hạ Lam ngẩn ra.
Ngay sau đó, nàng đã hiểu ý Tô Hàn.
"Vật phẩm đấu giá tốt thật đấy, nhưng giá cả cũng sẽ cao hơn bình thường rất nhiều, chẳng lẽ ngươi định mua hết tất cả sao?" Hạ Lam không phục nói.
"Chỉ cần dùng được, ta sẽ mua."
Tô Hàn trừng mắt: "Không phải ngươi luôn nghi ngờ tài lực của ta sao? Vừa hay, ta nhân cơ hội này cho ngươi thấy rõ."
"Ngươi đừng cố, ta không có ý muốn kích ngươi đâu, ở Thanh Quang thành ngươi tiêu hai mươi triệu mà mắt cũng không chớp, đã là quá giàu so với nhiều người rồi." Hạ Lam nói.
Tô Hàn nghĩ một chút, vẫn nói: "Bây giờ ngươi đã là tứ trọng Phàm Thánh rồi, xem có thể tranh thủ mua thêm chút đồ không, để nâng tu vi lên đến thất trọng."
Hạ Lam vội xua tay, muốn nói gì đó, nhưng Tô Hàn đã kéo nàng, đi thẳng về phía trước...
...
Gần khu vực truyền tống trận có một khách sạn.
Không quá xa hoa, quy mô cũng bình thường, nhưng vị trí tốt, có thể nhìn bao quát cảnh vật bốn phía.
Ở tầng ba khách sạn, gần cửa sổ có vài bóng người đang ngồi.
Họ nhìn hướng Huyết Côi chiến đội rời đi, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo cùng sát khí.
"Xem ra, bọn họ không hề lo lắng, vẫn rất thoải mái." Một thanh niên cười lạnh nói.
"Bọn này thật gan lớn, đã gặp phục kích một lần, chẳng lẽ vẫn chưa nhận ra tình cảnh hiện tại của mình?" Một người đàn ông trung niên mở miệng.
"Nhìn bộ dạng họ, là chuẩn bị rời thành?"
"Trong thành không thể ra tay, ồn ào lên sẽ lớn chuyện, ngoài thành thì gần bãi cát..."
"Tạm thời nhẫn nhịn vậy."
Một ông lão tóc bạc mở miệng, tay vuốt ve một bình trà, mắt cũng không nhìn hướng Huyết Côi chiến đội.
"Ninh lão, hình như đội trưởng Huyết Côi chiến đội đột nhiên có được cơ duyên, đã đột phá đến tứ trọng Phàm Thánh?" Người thanh niên vừa nãy lên tiếng hỏi.
"Không sao."
Ông lão thản nhiên nói: "Phía trên đã báo, lần này sẽ có Đạo Thánh ra tay, chỉ cần thời cơ thích hợp, đừng nói tứ trọng, cho dù cô ta là thất trọng Phàm Thánh, cũng phải chết!"
"Kỳ thật người ta muốn giết nhất không phải Hạ Lam mà là tên Bạo Tuyết kia."
Người trung niên hít sâu một hơi, nói: "Yêu ma bên kia truyền tin nói, người này không chỉ mở được vài tòa lĩnh vực, còn sáng tạo ra cả lĩnh vực chi thuật, lại còn là một ma pháp sư Pháp Thần cấp bậc! Tư chất như thế, nhìn toàn Thánh Vực, tuyệt đối là loại yêu nghiệt hàng đầu!"
"Thiên kiêu bảng Thánh Vực trăm năm mới thu một lần, đáng tiếc, người này không sống đến lúc đó được."
Ông lão chậm rãi nói: "Một gã nhị trọng Chuẩn Thánh không đáng gì, mà có thể có nhiều thủ đoạn thế này, quả đúng là thiên kiêu đỉnh cấp! Người như vậy mà không thể cho chúng ta sử dụng, tiếc thật!"
"Ninh lão, khi nào chúng ta ra tay?" Trong mắt thanh niên lóe lên màu máu.
"Chờ họ rời khỏi Minh Hải thành."
Ông lão tóc bạc nói: "Giờ cứ để bọn chúng tiêu dao một chút, không thể đánh rắn động cỏ, phải chờ thời cơ, cần phải làm đến một đòn giết chết!"
"Được."
Những người khác gật đầu.
"Bớt chuyện một chút thì hơn!"
...
Là một phó thành, Minh Hải thành thật sự lớn hơn Thanh Quang thành rất nhiều, ít nhất cũng phải gấp trăm lần.
Huyết Côi chiến đội cũng không vội đi đâu, cứ thế thong thả tản bộ trên phố.
Như Thượng Quan Tình, Tống Minh Châu, thậm chí cả Hạ Lam, đều ngó đông ngó tây.
Tình cờ có món đồ thích, nhưng khi nhìn giá tiền, thì cũng chỉ biết chùn bước.
Tô Hàn cũng lười tranh nhau trả tiền, vì mấy món đồ này cũng không phải thứ trân quý, không dùng được bao nhiêu, chỉ là đẹp mắt mà thôi.
Đấu giá hội, mới là lúc chi tiền thật sự.
Cứ như vậy, đi một hồi, đến khi sắc trời tối dần, màn đêm buông xuống, mọi người mới đến khu vực Đông Môn của Minh Hải thành.
Nơi này có thủ vệ canh giữ, nhưng không phải của thánh cung, mà là của một thế lực tên 'Thiên Đàn Tông'.
Nghe nói, Minh Hải thành do Thiên Đàn Tông kiến tạo, mà Thiên Đàn Tông nhờ thực lực tăng lên dần, nên Minh Hải thành mới được nâng lên cấp bậc phó thành.
Không nghi ngờ gì, so với những thế lực như Bạch Y Các, Thiên Đàn Tông tuyệt đối là tông môn cỡ lớn.
"Phạm vi mười vạn dặm phía Đông là khu vực an toàn, đi ra khỏi khu vực này, sẽ vượt ra ngoài sự quản lý của Thiên Đàn Tông, các vị cần cẩn thận."
Khi Huyết Côi chiến đội bước ra khỏi cổng thành, một tên thủ vệ nhắc nhở.
"Đa tạ."
Mọi người chắp tay, Tô Hàn lại hỏi: "Xin hỏi các hạ, ở bờ biển này, nơi nào ăn ngon nhất vậy?"
"Các vị muốn đi ăn cơm?" Thái độ thủ vệ tốt lên hẳn.
Với tu sĩ, những ai thích ăn cơm, đa phần chỉ là muốn thưởng thức hương vị thôi.
Mà khoản tiền chi tiêu này, luôn luôn là nhỏ nhất.
Đương nhiên, vẫn có một nhóm 'người giàu' thích hưởng thụ cuộc sống.
Mà những người này, đại đa phần không giàu thì cũng là người sang trọng.
Mặc dù đám người trước mắt không có vẻ giàu có, nhưng thủ vệ vẫn nói: "Tương Duyệt Lâu, Hải Trân Các và Thú Vương Điện là ba tửu lâu nổi tiếng nhất Minh Hải thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận