Yêu Long Cổ Đế

Chương 2679: Ta lại để cho ngươi kiếm một điểm (4 càng)

"Kinh hỉ gì?" Nữ tử nhíu mày. Ngay cả biểu cảm đó thôi cũng đủ rung động lòng người, khiến Bùi Thiên Phong trong lòng kinh hoàng. Với vẻ đẹp tuyệt thế như vậy, một cái nhíu mày, một cái liếc mắt cũng đủ làm rung động tâm hồn bất kỳ người đàn ông nào.
"Nói, cũng không hẳn là vui mừng..." Bùi Thiên Phong vẫn lắc đầu.
"Một nén nhang." Nữ tử rõ ràng không nể mặt, dù sao phụ thân đã từng căn dặn nàng, trên trời không có chuyện tự nhiên rơi bánh, bất kỳ kinh hỉ nào cũng có thể biến thành kinh hãi.
"Tô Hàn, ta có thể đang tận lực giúp ngươi..." Bùi Thiên Phong thầm nghĩ trong lòng. Hắn âm thầm quan sát Tô Dao. Tuy hai người đều họ Tô, nhưng từ Tô Dao, Bùi Thiên Phong không tìm thấy điểm nào giống Tô Hàn. Tô Hàn lớn lên chỉ có thể nói là thanh tú. Nhưng nữ tử này lại đẹp như hoa quỳnh, làm xao xuyến lòng người. Những đường nét đẹp đẽ như do thượng thiên quỷ phủ thần công tạo nên, không hề có tì vết. Mũi ngọc miệng xinh, lông mày lá liễu, cùng đôi mắt đen láy sâu thẳm tựa vì sao trời, sáng ngời, lay động lòng người. Dù trông bình thản, nhưng bằng kinh nghiệm của Bùi Thiên Phong, rõ ràng nàng chỉ đang giả vờ, tuổi thật không lớn, búi tóc đen được cài gọn nhẹ lên đầu đại diện cho sự trẻ trung, tươi đẹp của nàng.
"Chẳng lẽ chỉ cùng họ, không hề liên quan? Dù sao nàng cùng tên kia trông chẳng giống nhau chút nào!" Bùi Thiên Phong thầm nghĩ. Hắn thật không dám nhìn tiếp, sợ rằng sẽ bị luân hãm. Nghĩ cũng thật buồn cười, mình tuổi tác như vậy lại động lòng trước một tiểu cô nương, đúng là... mất hết mặt mũi.
"Ầm!"
Ngay lúc này, cửa phòng bị xô đổ, dọa hai người bên trong giật mình. Bùi Thiên Phong bị đánh gãy mạch suy nghĩ, mặt có chút đỏ lên. Còn Tô Dao thì sau thoáng sững sờ ban đầu, đột nhiên đứng lên!
"Cha??" Khi còn bé, đây là cách gọi thân mật nhất. Sau khi lớn lên, Tô Dao mới đổi cách xưng hô, gọi Tô Hàn là 'Phụ thân'. Nàng không tin vào mắt mình, đôi mắt sáng mở to, tay ngọc trắng nõn đưa lên, che lấy đôi môi anh đào hồng nhuận, thậm chí lùi lại mấy bước.
"Hưu!"
Tô Hàn lập tức lao tới, ôm Tô Dao vào lòng.
"Ô ô..."
Hai cha con, sau vạn năm, cuối cùng cũng gặp lại. Cả căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nức nở khe khẽ của Tô Dao.
"Thật sự là cha con..." Bùi Thiên Phong khẽ giật khóe miệng, nghĩ bụng: "Cái tướng mạo kia làm sao sinh ra một cô con gái xinh đẹp như vậy? Chẳng lẽ là thừa hưởng gen của mẹ?" Đương nhiên, đây không phải chuyện hắn quan tâm. Rõ ràng đây đúng là kinh hỉ, chứ không phải kinh hãi. Về chuyện này, Bùi Thiên Phong rất hài lòng. Dù sao chỉ một vạn nguyên tố tinh thạch đã giúp hắn kiếm được hơn mười tỷ, thậm chí hai tỷ tiên tinh.
...
Rất lâu sau, Tô Dao vẫn còn nép trong lòng Tô Hàn, không muốn rời ra: "Cha, sao lâu thế mới lên đây? Dao Nhi nhớ người muốn chết rồi!" Người ta nói con gái là người tình kiếp trước của cha, quả thật không sai. Từ nhỏ Tô Dao đã rất ngoan ngoãn, còn biết điều hơn Tô Thanh không biết bao nhiêu lần, thêm việc nàng lại là con gái, Tô Hàn yêu nàng hơn Tô Thanh một phần.
"Ngoan." Tô Hàn cẩn thận nhìn Tô Dao, mỉm cười: "Con không sao là cha yên tâm rồi."
"Hừ, một vạn năm rồi, Dao Nhi đã trải qua nhiều nguy hiểm, nếu không có cái tên kia, thì ta..." Nói tới đây, Tô Dao dừng lại.
"Hả?" Thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Dao ửng hồng, Tô Hàn bất giác có một cảm giác 'nguy hiểm' trong lòng.
"Tên nào?"
"Ưm, không có ai cả, cha và Dao Nhi được đoàn tụ, đây là chuyện vui nhất rồi!" Tô Dao vội vàng đánh trống lảng.
Tô Hàn nhìn nàng vài lần, không hỏi thêm. Con cái lớn rồi không ở bên mẹ được mãi! Tô Thanh còn đã thành gia lập thất, Tô Hàn cũng không thể trì hoãn chuyện đại sự của Tô Dao được. Đương nhiên, đây mới chỉ là bước đầu, còn về sau như nào thì chưa rõ. Tóm lại, là một người cha, Tô Hàn nhất quyết không để cho con gái ngoan ngoãn của mình chịu thiệt thòi!
...
Hai cha con nói chuyện hồi lâu, mãi tới khi bên cạnh truyền đến một tiếng ngáp dài, Tô Dao mới để ý tới sự tồn tại của người khác. Như Đế Thiên bọn người, nàng chắc chắn không nhận ra, nhưng Diệp Long Hách, sao nàng có thể không biết?
"Diệp thúc thúc..." Tô Dao có chút ngượng ngùng lên tiếng. Diệp Long Hách đã chứng kiến nàng lớn lên. Nghe thấy vậy, Diệp Long Hách liền làm bộ bất mãn nói: "Bây giờ mới nhớ ra Diệp thúc thúc của ngươi sao? Ta sắp ngủ gật mất rồi!"
"Ai nha, chẳng phải vì vừa mới gặp cha sao, Diệp thúc thúc đừng trách con mà." Tô Dao đỏ mặt.
"Chậc chậc, vạn năm không gặp, cô bé đáng yêu năm xưa giờ đã lớn xinh đẹp đến vậy rồi." Diệp Long Hách trêu chọc: "Nói nghe xem, có nhiều người theo đuổi con không? Ta vừa nghe thấy con nói tên kia đấy, rốt cuộc là ai vậy?"
"Diệp thúc thúc, người đáng ghét!" Mặt Tô Dao đỏ bừng, như trái táo chín khiến người muốn cắn một miếng.
"Ta thì không có gì, nhưng con có thể nói cho cha của con, dù sao ông ấy cũng chỉ có một đứa con gái là con thôi, chắc chắn sẽ không tùy tiện bỏ qua đâu, đúng không?" Diệp Long Hách nhìn sang Tô Hàn.
"Chuyện này để sau nói." Tô Hàn mấp máy môi, quay sang Bùi Thiên Phong: "Đa tạ Bùi huynh đã thông báo lần này, Tô mỗ vô cùng cảm kích!"
"Cảm kích thì không cần, ta chỉ muốn biết, vì sao con gái của ngươi lại xinh đẹp đến vậy?" Bùi Thiên Phong chế nhạo. Tô Hàn im lặng: "Ý của Bùi huynh là ta xấu xí sao?"
"Nhìn riêng ngươi thì còn tạm, nhưng so với con gái của ngươi thì... đúng là không bình thường mà." Bùi Thiên Phong suýt bật cười.
"Nói bậy!" Tô Dao không vui: "Cha của ta là người đẹp trai nhất thiên hạ này, không có người thứ hai!"
"So với cái tên kia còn đẹp trai hơn?" Bùi Thiên Phong cố ý nói.
"Ngươi!" Tô Dao phồng má: "Đương nhiên, không ai đẹp bằng cha ta cả!"
"Ha ha ha ha..." Mọi người cười ồ lên.
Tô Hàn cũng rất vui vẻ, rồi nói: "Bùi huynh, định để Tô mỗ báo đáp ngươi thế nào đây?"
"Tô lão đệ nói gì vậy, vừa rồi nha đầu kia đã bán được một vạn nguyên tố tinh thạch, chỉ từ con bé thôi, Ngân Nguyệt thương hội của ta đã kiếm được không dưới mười tỷ tiên tinh!" Bùi Thiên Phong vội khoát tay, tiện tay bưng chén trà lên, khẽ thổi, nhấp một ngụm. Làm ăn phải biết điểm dừng! Hắn đã nhận được đủ lợi từ Tô Hàn.
"Vậy Tô mỗ, lại để cho ngươi kiếm một chút." Tô Hàn cười, nhìn thẳng vào mắt Bùi Thiên Phong: "Bao nhiêu tiên tinh mới có thể giúp ngươi, thăng chức lên thành trưởng?"
"Phụt!!!" Bùi Thiên Phong vừa uống ngụm trà đã phun hết ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận