Yêu Long Cổ Đế

Chương 1467: Tốt đại. . .

Chương 1467: To thật… Nghe được lời Tô Hàn nói, Nhậm Thanh Hoan với đôi lông mi thon dài khẽ rùng mình, hơn nữa có một luồng khí tức lạnh lẽo đáng sợ, trực tiếp từ trên người nàng bao phủ ra, tràn ngập cả cung điện, khiến cho trên người Tô Hàn trong nháy mắt xuất hiện áp lực cực lớn.
"Các chủ, đừng như vậy mà!"
Tô Hàn lập tức khóc lóc kể lể: "Ta nói thật đó, ngài quá bá đạo, cái tên họ lừa kia đến rắm cũng không dám đánh, ta ngưỡng mộ ngài, thật sự là như nước sông cuồn cuộn chảy, thao thao bất tuyệt, lại giống như cái kia…"
"Im miệng!"
Nhậm Thanh Hoan quát lạnh một tiếng, thân ảnh Tô Hàn trực tiếp cúi xuống, cái áp lực cực lớn kia khiến hắn căn bản không thể nào phản kháng.
"Cho ngươi thêm một cơ hội, nói một chút cảm thụ lần này, bằng không, cấm túc mười năm."
Tô Hàn trợn mắt, liền nói ngay: "Thật xin lỗi, ta gây ra tổn thất quá lớn cho Thiên Sơn các, là lỗi của ta, ta biết sai rồi…"
Có thể cảm giác được rõ ràng, áp lực trên người trong nháy mắt biến mất, khí tức lạnh lẽo kia cũng trực tiếp tiêu tan, toàn bộ cung điện lần nữa khôi phục vẻ thanh lãnh ban đầu.
"Nếu biết, vì sao còn muốn trêu chọc?"
Môi anh đào của Nhậm Thanh Hoan khẽ mở, giọng nói rất dễ nghe.
"Không phải ta trêu chọc hắn đâu mà!"
Tô Hàn mặt ủy khuất nói: "Ai biết cái tên họ lừa đáng ghét đó đầu óc như thế nào, ta mới quen biết Thẩm Mộng Ly chưa được mấy ngày, hắn đã nói ta cướp nữ nhân của hắn, chắc đầu óc có vấn đề. Cũng không nghĩ thử xem, ta Tô Hàn sao có thể tùy tiện để mắt tới một người phụ nữ nào đó? Ít nhất cũng phải tầm cỡ như Các chủ chứ…"
Lông mày Nhậm Thanh Hoan lần nữa khẽ động một chút, coi như không nghe thấy.
Nàng thật sự là hết cách với Tô Hàn, nhớ nàng là đường đường Các chủ Thiên Sơn các, dưới trướng ngàn vạn đệ tử, ai dám đùa giỡn như thế?
Cho dù ba vị quân đoàn trưởng, cũng không dám nói những lời này.
Nhưng ai bảo Tô Hàn là người có tư chất mạnh nhất trong Thiên Sơn các chứ?
Nếu chỉ là mạnh thôi, Nhậm Thanh Hoan vẫn sẽ cho hắn một bài học, nhưng tư chất của Tô Hàn, thật không thể dùng chữ ‘Mạnh’ để hình dung…
"Ngươi gia nhập Thiên Sơn các cũng được một thời gian, tư chất không thể lãng phí, hôm nay ta sẽ giao cho ngươi mấy nhiệm vụ."
Nhậm Thanh Hoan nói.
"Vâng, tuân lệnh Các chủ!"
Nhậm Thanh Hoan nhịn được xúc động muốn bóp chết Tô Hàn, nhàn nhạt nói: "Nhiệm vụ thứ nhất, đi theo dong binh đoàn Thiên Hải đến Yêu Hải Tinh, lịch luyện một năm. Nhiệm vụ thứ hai, sau khi trở về từ Yêu Hải Tinh, gia nhập Thiên Sứ quân, lúc trước ngươi đã đáp ứng Mạc Tà, đi theo hắn đến tinh không chiến trường, lịch luyện ba năm. Nhiệm vụ thứ ba, sau khi từ tinh không chiến trường trở về, thăng cấp thành ngoại môn đệ tử thứ nhất, đồng thời trở thành nội môn đệ tử."
"Chuyện này…"
Tô Hàn lập tức mặt mày khổ sở: "Các chủ, trước trước sau sau cộng lại, cũng mất hết bốn năm rồi, mà để trở thành nội môn đệ tử, ít nhất cũng phải có tu vi từ Hóa Linh cảnh ngũ phẩm trở lên chứ? Ta bây giờ mới chỉ là Phàm cảnh… Ngài không thể đối xử với ta hà khắc như thế chứ!"
"Không đối xử hà khắc với ngươi một chút, ngươi còn không biết sẽ gây ra phiền phức gì cho ta."
Nhậm Thanh Hoan không nhìn vẻ đau khổ của Tô Hàn, tiếp tục: "Về thời gian, ta tin tưởng bốn năm, đối với ngươi mà nói đã đủ rồi, nếu không, ngươi đang lãng phí tư chất của mình."
Tô Hàn hoàn toàn hết cách.
Từ một Phàm cảnh, để đạt đến ít nhất Hóa Linh cảnh ngũ phẩm, bốn năm là đủ?
Ngươi đang nói bừa đấy! ! !
Đừng nói là tư chất của bản thân, cho dù là có nghiền nát trăm cái, ngàn cái cột đá kiểm tra, cũng khó mà hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ mà Nhậm Thanh Hoan đưa ra.
"Chỉ có bốn năm, nếu ngươi làm không được, cấm túc trăm năm."
Nhậm Thanh Hoan lại nói.
"Vậy đệ tử xin cáo lui trước."
Tô Hàn trong lòng đảo mắt liên tục, thân ảnh chậm rãi lui lại.
"Đợi đã."
Đúng lúc này, Nhậm Thanh Hoan bỗng nhiên lên tiếng: "Lúc nãy ngươi nói t·h·i·ê·n hà biển… Là địa phương nào?"
Tô Hàn ngẩn người, sau đó nhếch miệng cười để lộ hàm răng trắng: "t·h·i·ê·n hà biển là ở quê hương của ta, Long Võ đại lục, Các chủ nếu là…"
"Ta biết rồi, ngươi đi đi."
Tô Hàn: "..."

Rời khỏi chỗ Nhậm Thanh Hoan, sắc mặt Tô Hàn rất không tốt, rất khó coi!
Khi hắn trở về đỉnh núi của ngoại môn đệ tử thì gặp Trần Phàm.
Trần Phàm thấy sắc mặt Tô Hàn khó coi như vậy, không khỏi hỏi: "Nghe nói Các chủ gọi ngươi đi? Chắc không phải mắng ngươi chứ?"
"Mắng thì không mắng, chỉ là giao cho ta mấy nhiệm vụ."
Tô Hàn nhìn Trần Phàm, như khóc không ra nước mắt: "Nàng bắt ta phải trở thành nội môn đệ tử trong vòng bốn năm, nếu không sẽ giam ta một trăm năm…"
Trần Phàm ngây người, nhìn Tô Hàn hồi lâu, cuối cùng vươn tay vỗ vỗ vai hắn.
"Hãy bớt đau buồn."
Tô Hàn: "..."
Trần Phàm đi rồi, Tô Hàn ngồi trong động phủ, vẻ mặt suy tư.
Trên thực tế, với Tô Hàn có Thánh Tử Tu Di Giới mà nói, chỉ cần có đủ tài nguyên, trong vòng bốn năm đạt đến Hóa Linh cảnh ngũ phẩm, cũng không tính là quá khó.
Bốn năm bên ngoài, tương đương với 80 năm trong Thánh Tử Tu Di Giới, với đủ loại bản nguyên, pháp tắc mà Tô Hàn nắm giữ, cùng với Yêu Long Đế Thuật, đạt tới Hóa Linh cảnh ngũ phẩm chẳng phải là chuyện nhỏ.
Chỉ là điều kiện này, nếu là người khác, thì thật sự là quá hà khắc.
Không, không phải hà khắc, mà là căn bản không thể làm được.
Diệp Tiểu Phỉ lẳng lặng khoanh chân ngồi bên ngoài động phủ tu luyện, căn bản không phát hiện ra Tô Hàn đã trở về, Tô Hàn cũng không quấy rầy nàng, trực tiếp tiến vào trong Thánh Tử Tu Di Giới.
Ba ngày sau, người của dong binh đoàn Thiên Hải sẽ tìm đến hắn, mà ba ngày này, trong Thánh Tử Tu Di Giới lại là tròn hai tháng, không thể lãng phí.

Thời khắc này Tô Hàn, đang có một loạt dược liệu, mà đan dược hắn muốn luyện chế, chỉ có một loại, đó là ‘Phá Tâm Đan’.
Phá Tâm Đan, nhất phẩm đan dược, tên như ý nghĩa, có hiệu quả phá tan tâm chướng, nói chuẩn xác hơn một chút, là có thể tăng cường tu vi của tu sĩ, giúp họ tránh khỏi ma tâm phát sinh trong khi tu luyện.
Với Tô Hàn mà nói, luyện chế Phá Tâm Đan cũng không khó.
Gần hai tháng, nói dài cũng không hề dài, trong quá trình luyện đan khô khan, rất nhanh trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ tư, có một người nữ nhân dáng người tuyệt đẹp, dung mạo cũng rất xinh đẹp, đến trước động phủ của Tô Hàn.
Nhìn bảng số trước động phủ, người phụ nữ kia hướng Diệp Tiểu Phỉ vừa kết thúc tu luyện hỏi: "Ngoại môn đệ tử Tô Hàn, có phải ở bên trong này không?"
Diệp Tiểu Phỉ liếc mắt thấy hai ngọn núi nhô cao kia của người phụ nữ, không khỏi há miệng nhỏ, khẽ thở dài: "To thật…"
"Ta hỏi ngươi đó!"
Người phụ nữ kia trừng Diệp Tiểu Phỉ một cái.
"Dạ dạ, đúng là đang bế quan."
Diệp Tiểu Phỉ lúc này mới phản ứng, vội vàng nói vào trong động phủ: "Tô sư huynh, sư tỷ của dong binh đoàn Thiên Hải tới."
Huy hiệu dong binh trước ngực người phụ nữ đã chứng minh thân phận của nàng, Diệp Tiểu Phỉ đương nhiên không dám chậm trễ.
"Biết rồi."
Tô Hàn từ trong động phủ bước ra, nhìn nữ tử kia một hồi, cuối cùng chậm rãi thốt ra, hai chữ y như Diệp Tiểu Phỉ: "To thật…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận