Yêu Long Cổ Đế

Chương 6341: Đan Thần Tử

Chương 6341: Đan Thần Tử, Thánh Hoàng có ân với Ngọc Hồn Các, chuyện này khiến Tô Hàn không ngờ tới. Nhưng việc hắn có thể đưa cho Tô Hàn lệnh bài này, chứng tỏ lệnh bài này ở Đan Hải chắc chắn có tác dụng. Cả đoạn đường đi qua, lão giả dẫn đường và những người khác đều im lặng, vẻ mặt có chút âm trầm. Dù Tô Hàn có hỏi han thì bọn họ cũng chỉ trả lời cho có, không hề nể mặt Tô Hàn. Mãi cho đến khi đến cổng Luyện Đan Các, Tô Hàn thấy một lão giả tóc hoa râm, mặc áo xám, tay chấp sau lưng, tươi cười đứng đó chờ mình. "Ngươi là Các chủ Ngọc Hồn Các?" Tô Hàn ngẩng cằm hỏi. "Lão phu Đan Thần Tử, chính là Các chủ Ngọc Hồn Các." Lão giả vẫn tươi cười đáp. Lão giả dẫn đường cho Tô Hàn nhịn không được nói: "Mồm còn hôi sữa, chớ có càn rỡ! Ngươi là hậu bối của Thánh Hoàng đại nhân, gặp Các chủ cũng phải hành lễ cho đúng mực!". "Tu sĩ hướng đến tự do, làm nhiều lễ nghĩa phức tạp như vậy thì có ích gì?" Tô Hàn mặt đầy khinh thường. "Ngươi...." Lão giả kia còn muốn nói gì đó, Đan Thần Tử đã khoát tay: "Các ngươi lui xuống trước đi." "Vâng." Dù trong lòng không vui, nhưng Đan Thần Tử đã lên tiếng, đám lão giả cũng chỉ có thể tuân lệnh. Đến khi tất cả mọi người rời đi, ở cổng luyện đan các chỉ còn lại Tô Hàn và Đan Thần Tử, Đan Thần Tử mới nhìn Tô Hàn từ trên xuống dưới, nụ cười trên mặt càng thêm tươi tắn. Tô Hàn bị hắn nhìn đến toàn thân run rẩy, không khỏi hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?". "Thánh Hoàng đại nhân đây là đắc tội Tô tiểu hữu ở đâu, mà khiến Tô tiểu hữu cố ý bôi nhọ hắn như vậy?" Đan Thần Tử nói. Tô Hàn toàn thân chấn động! "Ngươi biết ta?!" Hắn vô thức nói. "Vũ Trụ Đại Minh Lễ, được Băng Sương đại đế coi trọng, Thái tử của Tử Minh vũ trụ quốc, người sở hữu mười đại bản nguyên..." Đan Thần Tử cười khẽ lắc đầu: "Nhiều danh xưng như vậy, tập trung vào một người, dù lão phu không muốn biết cũng không được!". Mặt mày Tô Hàn hung hăng run rẩy, cái vẻ ngông cuồng kiêu ngạo kia nhanh chóng rút lui, trong nhất thời lộ ra vẻ khá xấu hổ. "Đan Hải tuy cách Truyền Kỳ Thần Quốc xa xôi nhưng tốc độ truyền tin vẫn rất nhanh, chân dung của Tô tiểu hữu đã sớm xuất hiện ở Đan Hải, dù những sinh linh bình thường không biết ngươi, thì cũng có người có thể nhận ra ngươi." Đan Thần Tử tiếp lời: "Theo lão phu được biết, Tô tiểu hữu là người không phân biệt chính tà, luôn làm theo ý mình, tuy có thiên tư nghịch thiên nhưng tuyệt đối không phải hạng người ngạo mạn tùy tiện, sao hôm nay đến Ngọc Hồn Các của ta lại cố ý biểu hiện ra bộ dạng ngang ngược như thế, thật khiến lão phu không hiểu nổi." Tô Hàn im lặng không nói gì. Đan Thần Tử lại nói: "Theo như đồn đại, Thánh Hoàng đại nhân ẩn thế nhiều năm, là do Tô tiểu hữu cứu sống, thậm chí vô tình giúp hắn dung hợp Chí Tôn Đại Đạo, thành tựu Chí Tôn chi lộ". "Lẽ ra, với tính cách của Thánh Hoàng đại nhân, đối với Tô tiểu hữu phải cực kỳ cảm kích mới phải, Tô tiểu hữu tự nhiên cũng không ngốc đến mức nhất định phải đắc tội một vị Chí Tôn, chuyện này bên trong nội tình như thế nào, lão phu cũng rất tò mò, không biết Tô tiểu hữu có thể kể qua một chút?" Tô Hàn trong lòng thở dài một tiếng. Nếu đã bị nhận ra thì tiếp tục giả bộ cũng không có ý nghĩa gì. "Vãn bối Tô Hàn, xin ra mắt tiền bối." Hắn hít sâu một hơi, rồi chắp tay, cúi người hành lễ với Đan Thần Tử. Ánh mắt Đan Thần Tử lóe lên, nụ cười càng thêm tươi: "Phải rồi, đây mới là người mà lão phu biết, vị thiên kiêu số một vũ trụ!". Tô Hàn mấp máy môi: "Thánh Hoàng đại nhân ngấm ngầm xử lý một cuộc hôn sự cho vãn bối, trong lòng vãn bối rất bất mãn nên mới có một màn vừa rồi, mong tiền bối thứ lỗi". "Ồ? Chuyện hôn nhân sao?" Đan Thần Tử càng thêm tò mò: "Không biết là cô nương nhà nào mà có phúc phần lớn như vậy, được Thánh Hoàng đại nhân đứng ra vun vén? Mà nói đi thì nói lại, tu sĩ cả đời tự do không ràng buộc, những người như Tô tiểu hữu càng cần khai chi tán diệp, huyết mạch trường tồn, đây hẳn là chuyện tốt mới phải, sao Tô tiểu hữu lại mâu thuẫn đến vậy?". "Ta..." Trán Tô Hàn nổi đầy gân xanh: "Tô mỗ cho rằng chuyện nam nữ nên xuất phát từ tình cảm của cả hai, ta cũng không phải Đế Vương phàm tục, càng không xem phụ nữ như lô đỉnh để tu luyện, cần nhiều thê tử để làm gì?". "Lời này cũng có lý." Đan Thần Tử gật đầu, lại hỏi: "Vậy Tô tiểu hữu có thể cho ta biết, rốt cuộc là cô nương nhà nào không? Ngươi có vẻ như đã có hôn ước với vị tiểu công chúa của Truyền Kỳ Thần Quốc kia?". "Lục công chúa Nhậm Vũ Sương của Băng Sương Thần Quốc!" Tô Hàn ủ rũ nói. "Là nàng?!" Đồng tử của Đan Thần Tử co lại: "Trong truyền thuyết, vị công chúa được Băng Sương đại đế sủng ái nhất sao?" "Ừm." Tô Hàn gật đầu. Thấy Đan Thần Tử lộ vẻ khác lạ, có vẻ muốn khuyên nhủ mình. Tô Hàn vội vàng nói: "Tiền bối, việc này cũng không tốt đẹp như ngài nghĩ đâu, Nhậm Vũ Sương cô nương này tính cách quá lạnh lùng, lại không có tình cảm gì với ta, Thánh Hoàng đại nhân cưỡng ép làm như vậy chưa chắc đã thúc đẩy một mối lương duyên, nói không chừng sẽ còn phản tác dụng, khiến chúng ta vốn không có liên quan gì trở thành kẻ thù". "Huống hồ việc này không liên quan đến chuyến đi này của Tô mỗ, chẳng qua là tiền bối hỏi, Tô mỗ mới trả lời mà thôi." "Được, được, được, không hỏi, lão phu không hỏi nữa, ha ha..." Nhìn vẻ mặt khổ não của Tô Hàn, Đan Thần Tử dường như rất vui vẻ, cười đến mức mặt đầy nếp nhăn, như già thêm vài trăm tuổi. "Trước cứ vào trong rồi nói chuyện đã!" Đan Thần Tử nói tiếp. Tô Hàn theo vào luyện đan các, phát hiện xung quanh trống trải, chỉ có từng chiếc bồ đoàn được bày ngay ngắn trên mặt đất. Mà trong luyện đan các rộng lớn này chỉ có một thứ thu hút sự chú ý của Tô Hàn, đó chính là chiếc lò luyện đan lớn cao đến mười mét được trưng bày ở trung tâm! Chiếc lò này toàn thân màu đỏ tía, không biết làm bằng chất liệu gì, trên đó chạm khắc hình rồng phượng, vừa nhìn đã biết là đồ vật phi phàm. "Lò luyện đan ở đây điều kiện đơn sơ, không bằng hoàng cung của Truyền Kỳ Thần Quốc, Tô tiểu hữu cứ tùy ý tìm một chỗ ngồi đi." Đan Thần Tử mở lời. Tô Hàn khẽ gật đầu, đợi Đan Thần Tử ngồi xuống xong, hắn mới ngồi đối diện với Đan Thần Tử. Đối với sự lễ phép của hắn, Đan Thần Tử tỏ ra khá hài lòng. "Xem ra Tô tiểu hữu quả nhiên giống như lời đồn, nếu không phải lão phu sớm đã nhìn thấy chân dung của Tô tiểu hữu và ghi nhớ trong lòng thì lần này thật sự đã bị Tô tiểu hữu qua mặt rồi." "Khụ khụ, đừng nói nữa mà..." Tô Hàn ho nhẹ nói. "Được thôi!" Đan Thần Tử gật đầu nói: "Dù là xuất phát từ ân tình mà Thánh Hoàng đại nhân đã từng dành cho lão phu, hay là xuất phát từ sự tán thưởng của lão phu đối với Tô tiểu hữu, lần này ngươi cầu đan, lão phu đều sẽ đáp ứng, chỉ cần đan dược ngươi tìm kiếm không vượt quá phạm vi năng lực của Ngọc Hồn Các ta, vậy thì lão phu chắc chắn sẽ đưa đan dược đến tận tay ngươi trong thời gian ngắn nhất." "Đa tạ tiền bối!" Tô Hàn lập tức đứng dậy, sắc mặt lộ rõ vẻ cảm kích. "Vậy thì mời Tô tiểu hữu nói thử xem, ngươi cầu, rốt cuộc là đan dược gì?" Đan Thần Tử cười tít cả mắt. Tô Hàn hơi trầm ngâm, rồi trầm giọng mở miệng: "Trấn Hồn Ngưng Thể Đan!".
Bạn cần đăng nhập để bình luận