Yêu Long Cổ Đế

Chương 6457: Đến, ta kính ngươi chén rượu!

"Phụ hoàng..."
Nhìn Tử Minh quốc chủ cười xiên xẹo, Tô Hàn lộ ra vẻ phức tạp trên mặt.
Có lẽ là đồng bệnh tương liên!
Đối với Tử Minh quốc chủ lúc này, Tô Hàn thấy đau lòng.
Hắn vốn tưởng rằng chỉ vì Tử Minh quốc chủ may mắn, nên mẹ của mình mới có thể trong muôn vàn người ngưỡng mộ chọn Tử Minh quốc chủ.
Nhưng nghe được những điều này che giấu đằng sau, Tô Hàn phát hiện, tất cả đều có liên quan, và chỉ là chăn đệm mà thôi.
So với mình, Tử Minh quốc chủ mới càng giống một công cụ!
Ít nhất, mình cùng Nhậm Vũ Sương thành hôn có thể luôn gặp Nhậm Vũ Sương, có thể từ từ bồi đắp tình cảm.
Nhưng Tử Minh quốc chủ bên này, lại như một giấc mộng dài.
Tiêu Thiến ngoài việc để lại cho mình ra, không còn để lại bất cứ dấu vết gì.
Tựa như vũ trụ này, nàng chưa từng đến.
"Tô Hàn!"
Tử Minh quốc chủ nắm chặt lấy tay Tô Hàn.
"Tiêu Thiến dù rời bỏ ta, nhưng ta không hận nàng, ngươi hiểu chứ?"
"Hãy tin phụ thân!"
"Phụ thân biết cách đối kháng Xuân Minh tán, nhưng phụ thân sẽ không cho ngươi."
"Vì những người con quan tâm, cuối cùng con vẫn phải đánh đổi một số thứ!"
Lời vừa dứt.
Tử Minh quốc chủ chỉ về phía Băng Sương đại đế và Minh Phi nương nương.
"Đi đi!"
"Đi mời nhạc phụ và nhạc mẫu một ly!"
"Ví như sau này thật sự có một ngày, con cứu được những người con muốn cứu."
"Thì cho dù là Nhậm Vũ Sương, nhạc phụ con, nhạc mẫu, hay là Truyền Kỳ quốc chủ, Nạp Lan hoàng hậu, Đoàn Ý Hàm... đều đáng được cảm tạ!"
Tô Hàn im lặng, hít sâu một hơi.
Sau đó quay đầu, hướng phía Băng Sương đại đế đi đến.
Từ đầu đến cuối, hai người đều truyền âm.
Nhậm Vũ Sương vẫn đứng cạnh Tô Hàn, hai mắt vô thần, như một con rối.
Tô Hàn đi đâu, nàng đi theo đó.
Cho đến khi cả hai rời đi.
Nhậm Vũ Sương cũng không hề đổi lời xưng hô với Tử Minh quốc chủ, gọi một tiếng phụ hoàng.
Không bao lâu sau.
Tô Hàn cùng Nhậm Vũ Sương đã đứng trước mặt Băng Sương đại đế.
Băng Sương đại đế mặt không cảm xúc.
Về cái tát đánh Nhậm Vũ Sương kia, trông ông không có chút hối hận nào.
Ngược lại, Minh Phi nương nương khi Nhậm Vũ Sương tới liền vội đứng dậy.
"Nha đầu, con không sao chứ?"
"Tính con thật là bướng bỉnh, chống đối phụ hoàng con trong cung thì không nói, đằng này trước bao nhiêu người, còn là ngày đại hôn, sao lại nói những lời đó?"
"Mau lại đây, cho vi nương xem kĩ một chút."
Lời nói đó, cùng vẻ mặt đau lòng của Minh Phi nương nương.
Khiến Nhậm Vũ Sương cũng không kìm được, lao vào lòng Minh Phi nương nương, khóc nức nở.
Dường như chỉ có cách đó mới có thể giải tỏa hết nỗi ấm ức trong lòng nàng.
"Tô Hàn."
Băng Sương đại đế đứng dậy: "Con nên đổi cách xưng hô rồi."
Tô Hàn mím môi.
Trước đôi mắt sắc như dao của Băng Sương đại đế.
Cuối cùng vẫn nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu."
Lần xưng hô này, so với lúc trước gọi Truyền Kỳ quốc chủ và Nạp Lan hoàng hậu, khó chịu hơn nhiều.
Băng Sương đại đế chỉ khẽ gật đầu, nâng chén với Tô Hàn, sau đó cạn chén.
Còn Minh Phi nương nương thì lộ rõ vẻ mừng rỡ.
Liền nói ngay: "Ngoan, thật là hài tử ngoan, bản cung không có lễ vật gì cho con, hai miếng ngọc bội này, coi như là quà đổi cách xưng hô của bản cung và bệ hạ cho con."
Nói xong, Minh Phi nương nương đưa hai chiếc ngọc bội.
Tô Hàn không từ chối, nhận lấy.
Phát hiện hai chiếc ngọc bội đều có màu xanh đậm, trên đó không có chút khí tức dao động, đến hình dạng cũng y hệt nhau.
Khác biệt duy nhất.
Là một cái khắc họa đồ án Thanh Loan, một cái thì khắc hình phong tuyết.
Minh Phi không nói rõ tác dụng hai ngọc bội này.
Nhưng Tô Hàn biết, thứ Băng Sương đại đế và Minh Phi nương nương đưa ra, chắc chắn không phải tầm thường.
"Nha đầu, đừng khóc."
Minh Phi trừng mắt, trêu nói: "Bên c·ô·ng c·ô·ng con đâu? Có tặng lễ gì cho con không? Đem ra khoe với vi nương một chút?"
Nhậm Vũ Sương ngừng nấc, nửa ngày mới thốt ra một câu.
"Con không có đổi cách xưng hô."
"Con..."
Minh Phi trừng mắt: "Thật là vô lễ, ngày đại hôn mà không đổi giọng, c·ô·ng c·ô·ng con đau lòng lắm đấy?"
"Con không đổi được." Nhậm Vũ Sương nhỏ giọng nói.
Minh Phi còn muốn nói gì đó.
Tô Hàn lại lên tiếng: "Mẫu hậu, chúng con còn muốn đi mời rượu những khách khác, xin phép không ở đây lâu."
"Cũng được, hôm nay mệt một ngày rồi, mời rượu xong hai đứa cứ về phủ nghỉ ngơi trước." Minh Phi gật đầu.
Như sợ Tô Hàn không hiểu ý.
Minh Phi nhắc nhở thêm: "Tiểu tử thúi, lần này bản cung bày Xuân Minh tán ở phủ con, nhiều hơn Tịnh Thân trì gấp mười lần, con phải nắm chắc cơ hội này, đừng có phụ lòng bản cung!"
Tô Hàn không trả lời, lòng có chút rối bời.
Lời Tử Minh quốc chủ vừa nói, cứ quanh quẩn trong đầu hắn.
Trong lòng hắn dao động, do dự bất định.
Thêm nữa, nói là.
Xuân Minh tán gấp mười lần, Khô Mộc đế thuật của hắn, thật sự chưa chắc chống nổi.
"Vũ Sương, con cũng nhớ lời bản cung."
Minh Phi lại nói với Nhậm Vũ Sương: "Đừng có trái ý phụ hoàng nữa, ông ấy có rất nhiều cách để cho con và Tô Hàn ở bên nhau, chỉ là không muốn ép con thôi, hiểu chưa?"
Nhậm Vũ Sương cũng không lên tiếng.
Chỉ nhìn Băng Sương đại đế, phát hiện ông vẫn mặt không cảm xúc, thì hoàn toàn tuyệt vọng.
Đúng vậy.
Mình không thể nào chống lại ý chỉ của phụ hoàng.
Vĩnh viễn không thể!
Liền với Băng Sương thần quốc bên cạnh kia, chính là Truyền Kỳ thần quốc.
Thấy Tô Hàn cùng Nhậm Vũ Sương đến.
Truyền Kỳ quốc chủ và Nạp Lan hoàng hậu đều nở nụ cười, gật đầu.
Việc Tô Hàn cùng Đoàn Ý Hàm chưa làm hôn lễ, ngược lại Nhậm Vũ Sương lại kết hôn trước, phảng phất như bọn họ không hề để tâm.
"Muội phu."
Đoàn Ngọc Minh vỗ vai Tô Hàn.
Truyền âm: "Ta hiểu hoàn cảnh của ngươi, cũng hiểu rõ tình cảm của ngươi và tiểu muội, những thứ khác không cần nói, đều ở trong rượu cả."
Nói xong, Đoàn Ngọc Minh cạn chén.
Tô Hàn ánh mắt phức tạp, nhìn Đoàn Ý Hàm đang giữ im lặng kia.
Nàng biết Tô Hàn tới, nhưng vẫn cúi đầu.
Nỗi khổ sở đó, gần như sắp tràn ra.
Sở dĩ nàng tới, không phải để xem lễ cưới.
Mà là vì cách Tô Hàn quá xa, nhớ nhung không kiềm được, muốn đến gặp.
Tuy rằng thời gian này, không giống như khi Tô Hàn tới Đan Hải, hoặc đến Tu La thần quốc.
Nhưng cảm giác đó, cuối cùng cũng không giống nhau.
Nàng đến.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, ngay cả một cái ôm cũng không thể cho Tô Hàn, chỉ có thể cố gượng cười.
Đây chính là nỗi ấm ức trong lòng nàng, và cũng là chỗ mà Tô Hàn cảm thấy áy náy.
"Đoàn Ý Hàm."
Nhậm Vũ Sương nhìn bóng lưng Đoàn Ý Hàm, chợt lên tiếng.
"Đến, ta kính cô một chén rượu!"
Đoàn Ý Hàm hơi ngẩn người.
Rồi đứng dậy ngay, nâng chén rượu, cụng mạnh chén với Nhậm Vũ Sương.
"Uống rượu!"
Một chén vào bụng, tựa hồ chưa hết giận.
Đoàn Ý Hàm trực tiếp cầm bình rượu lên.
Sau đó trước con mắt trợn tròn của rất nhiều người, hai người liền thi nhau uống.
Cuối cùng, Đoàn Thư Từ phải lên tiếng can ngăn, hai người mới chịu thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận