Yêu Long Cổ Đế

Chương 3048: Gặp lại Mộ Tĩnh San (9 càng)

Dù là xét về độ cao hay mức độ xa hoa, những cung điện này rõ ràng đều không hề giống nhau. Các cung điện cao sáu tầng, được trang trí màu sắc rực rỡ, dát vàng lộng lẫy, trông vô cùng hào nhoáng. Tuy nói chúng đều được xây dựng từ những vật liệu bình thường, nhưng lại thắng ở số lượng lớn, tán tu liên minh muốn xây dựng như thế, vẫn phải tốn một lượng lớn tiên tinh. Mọi người vừa đi vừa ngẫm, chợt nảy ra một ý nghĩ — Tán tu liên minh, toàn bộ đều do các tán tu tạo thành, vậy từ đâu ra tiên tinh để xây dựng những cung điện này? Cái Minh Nguyệt cốc to lớn kia, là ai đã bỏ tiền ra xây? Lẽ nào tán tu liên minh này, khi thành lập còn phải quyên góp tiền sao? Có Ngô Thành Hiền ở bên cạnh, mọi người cũng không tiện trực tiếp hỏi. "Điều kiện của tán tu liên minh có hạn, so với Tô hoàng chủ và các vị phu nhân thì kém xa, chỉ có thể làm đến thế này thôi, mong rằng chư vị đừng chê khó coi." Ngô Thành Hiền nói. Đối với các thế lực khác, Ngô Thành Hiền cũng sẽ nói như vậy, coi như là lời khách sáo. Nhưng đối với Tô Hàn, đó không phải là khách sáo mà là xuất phát từ tận đáy lòng. Dù sao, người có nhiều tiền nhất, không ai hơn được Tô Hàn. Mặc dù Phượng Hoàng hoàng triều ở Trung Đẳng tinh vực này, trông có vẻ nghèo nàn, xơ xác hơn nhiều, nhưng Ngô Thành Hiền vẫn luôn cho rằng đó là vì Phượng Hoàng hoàng triều vừa mới đến đây. Thực tế cũng đúng là như vậy. Phượng Hoàng hoàng triều vừa mới chuyển đến thì cuộc chinh phạt của mười bảy đế triều đã bắt đầu, còn thời gian đâu mà lo xây dựng cung điện? Sau khi tiêu diệt 510 triệu chiến binh kia, Phượng Hoàng hoàng triều mới chính thức bắt đầu thuê tu sĩ, xây dựng nên từng tòa thành trì. Thời gian tuy ngắn, chỉ có hai ba tháng, nhưng tốc độ xây dựng thành trì và cung điện của tu sĩ lại cực nhanh. Hơn nữa, giá cả mà Phượng Hoàng hoàng triều đưa ra cực cao, thu hút ngày càng nhiều tán tu đến xây dựng. Một tòa thành trì thật lớn, đã mọc lên từ mặt đất. Đường kính của nó lên đến một triệu năm trăm ngàn dặm, bao gồm cả tòa thành trì mà Phượng Hoàng hoàng triều đã xây trước đó, đồng thời bắt đầu trang trí lại. Trở lại chuyện chính. Tô Hàn đối với những người khách khí với mình, luôn luôn rất khách khí. "Tán tu liên minh đã đối đãi như vậy, đã khiến người ta vô cùng hài lòng rồi, Ngô lão quá khách khí." Tô Hàn cười nói. "Vậy lão phu xin phép đi trước..." Ngô Thành Hiền vừa mở miệng. Nhưng lời còn chưa dứt, sắc mặt của Ngô Thành Hiền đột nhiên thay đổi! Bởi vì trên vai Tô Hàn, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bàn tay nắm lấy. Bàn tay trắng nõn như ngọc! "Ai đó?!" Ngô Thành Hiền quát lên. Những người xung quanh Tô Hàn cũng đều đồng tử co rút lại, khí tức bùng nổ. Ngô Thành Hiền đang khẩn trương đến cực độ. Đây chính là địa bàn của tán tu liên minh mà! Lúc trước còn hứa với Tô Hàn, nhất định sẽ bảo vệ tốt an toàn của hắn, lúc này vừa mới vào cung điện, đã xảy ra chuyện như vậy? "Người đâu, bắt lấy cho ta..." "Không cần, không cần." Tô Hàn lộ vẻ bất đắc dĩ, vội vàng nói: "Chư vị không cần lo lắng, đây là một vị... bạn ta, ừ, là bạn." Vừa dứt lời, bàn tay trắng nõn kia đột nhiên dùng sức, trực tiếp kéo Tô Hàn vào khoảng không, rồi biến mất không thấy tăm hơi. Tất cả mọi người ngây người đứng tại chỗ, không biết phải làm gì. Bọn họ đều thấy rõ, đó là một bàn tay phụ nữ. Ngô Thành Hiền còn đang định tìm người giúp, thậm chí định tự mình ra tay thì biểu cảm trên mặt Tô Hàn lại rất bất đắc dĩ. Hiển nhiên, hắn thực sự nhận ra đối phương. "Ngô lão không cần lo lắng." Tiêu Vũ Tuệ hình như đã nghĩ ra điều gì, hướng Ngô Thành Hiền nói: "Ngài cứ bận việc của mình đi, phu quân ở chỗ này sẽ không có nguy hiểm gì." "Vậy... được rồi." Ngô Thành Hiền nhìn về phía nơi Tô Hàn biến mất, nhíu mày rồi chậm rãi rời đi. Sau khi hắn đi, Xoạt xoạt xoạt xoạt — Vô số ánh mắt đều tập trung lên người Tiêu Vũ Tuệ. "Tỷ tỷ, vị này lại là ai?" Tiêu Vũ Nhiên nói: "Ta thấy rõ ràng, đó là một bàn tay rất đẹp, chắc chắn là một nữ nhân, nàng xuất hiện ngay trước mặt ta, mà ta lại không có chút cảm giác nào." "Cái tên Tô Hàn thối tha này, lại trêu hoa ghẹo nguyệt ở đâu nữa vậy?" Nam Cung Ngọc hung tợn nói: "Dám ngay trước mặt chúng ta cướp Tô Hàn đi, ta nhất định sẽ không tha cho nàng!" "Ngươi đánh không lại nàng đâu." Tiêu Vũ Tuệ nhún vai, rồi truyền âm nói vào tai các nàng: "Nếu ta đoán không sai, nàng hẳn là Bạch Hổ thánh chủ." "Thì ra là vậy..." Tiêu Vũ Nhiên nói: "Thảo nào mà ta không cảm thấy gì, với tu vi hiện tại của ta, dù cho là một nửa bước Thần cảnh thật sự xuất hiện, ta cũng sẽ sớm cảm nhận được, Bạch Hổ thánh chủ đáng sợ như vậy sao? Rốt cuộc nàng đã tu luyện đến mức nào rồi? Cho dù chưa đạt đến Thần cảnh thì e rằng cũng đã vượt qua nửa bước Thần cảnh rất xa rồi..." "Hy vọng hắn đừng bị chơi c·h·ết." Nhậm Thanh Hoan lạnh lùng nói. Các nàng đồng loạt gật đầu, lo lắng sâu sắc. Dù sao thì... đó là một người phụ nữ cô đơn mấy chục triệu năm đấy! "San San, ngươi làm cái gì vậy..." Tô Hàn bất đắc dĩ ngồi trước bàn. Hắn nhìn người có dung mạo khuynh quốc khuynh thành trước mặt, không biết làm thế nào. "Ngươi truyền cho ta một lời cũng được mà, ta liền sẽ đến gặp ngươi, ngươi làm như vậy, làm Ngô Thành Hiền bọn hắn sẽ nghĩ lung tung mất." "Ngươi sợ đám thê t·ử của ngươi nghĩ lung tung hả?" Mộ Tĩnh San cắn môi, tức giận trừng mắt Tô Hàn: "Tô Hàn a Tô Hàn, ta thực sự không ngờ tới, ngươi vậy mà cũng là một tên phong lưu như thế hả? Lúc ở Trung Đẳng tinh vực, ta thích ngươi đến vậy, ngươi lại luôn kìm nén, đến khi rời khỏi Trung Đẳng tinh vực, cũng không một lần nào với ta, vậy mà giờ đây lại hoàn toàn khác, mới bao lâu thôi mà đã có nhiều thê t·ử như vậy rồi?" Nàng thực sự không phục! Xét về tướng mạo, ai có thể hơn được Mộ Tĩnh San nàng? Xét về tu vi, ai có thể hơn Mộ Tĩnh San nàng? Xét về thân phận, ai có thể hơn Mộ Tĩnh San nàng? Lúc trước, Tô Hàn khiến Mộ Tĩnh San cảm thấy là một người hay ngượng ngùng và ngay thẳng. Hắn một lòng một dạ theo đuổi võ đạo, chưa từng vì chuyện gì khác mà phân tâm. Có lẽ cũng chính vì điều đó mà Mộ Tĩnh San mới mê đắm, không thể kiềm chế được. Nhưng giờ phút này, hình ảnh Tô Hàn vĩ đại bất động trong lòng Mộ Tĩnh San đã hoàn toàn sụp đổ. Ngươi biết rõ ta ở chỗ này, lại còn dẫn theo nhiều nữ nhân như vậy đến? Ngươi có ý gì? Là cố tình muốn cho ta ghen, hay là cố tình đến để ức hiếp ta? Càng nghĩ, Mộ Tĩnh San càng thấy tủi thân. Trong đôi mắt to đang nhìn chằm chằm Tô Hàn, dần dần xuất hiện một tia ẩm ướt. Chuyện này không liên quan đến thân phận hay tu vi gì cả. Mộ Tĩnh San lúc này, giống như cô bé mấy chục triệu năm trước, khi lần đầu gặp Tô Hàn. Mà khi đó, nàng thực sự chỉ là một tiểu nữ hài mà thôi. "Ta đợi ngươi lâu như vậy, mấy chục triệu năm..." "Cho dù là tu sĩ, thì đây cũng là một quãng thời gian rất dài a?" "Tô Hàn, ngươi có xứng với ta không? Lúc ngươi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, có từng nghĩ tới cô bé luôn trốn ở Bạch Hổ thánh triều, chỉ chờ ngày ngươi trở lại không? Ngươi còn nhớ đến nàng tên là Mộ Tĩnh San không? Ngươi có biết, nàng vẫn như xưa... thích ngươi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận