Yêu Long Cổ Đế

Chương 3387:? Tô mỗ thứ không thiếu nhất, liền là tiền!

Chương 3387: Thứ Tô mỗ không thiếu nhất, chính là tiền!
Thanh Bì các tổng bộ, chỗ cửa Nam, khắp nơi hỗn độn. Những khe nứt to lớn, từ trên tường thành bị xé toạc ra, kéo dài đến mặt đất, lan tràn rất xa.
Mấy trăm tên thủ vệ, đã chết dưới một đao của Tô Hàn. Vô số người của Thanh Bì các, từ nơi xa lao tới.
"Thật to gan, lại dám đến Thanh Bì các tổng bộ gây rối?"
"Lập tức tới nhận lấy cái chết!"
Tô Hàn vung nhẹ Phá Thương thần binh, lười biếng nói: "Lần nào cũng mấy lời này, có thể đổi câu khác được không?"
"Càn rỡ!"
Một lão ẩu xông ra, toàn thân khí tức trải rộng, tu vi chính là đỉnh cấp thất tinh Hư Thần cảnh.
"Tô Bát Lưu?"
Nàng thấy rõ Tô Hàn, lập tức đồng tử co rụt lại: "Ngươi đúng là dám tới?"
"Nếu không thì sao?"
Tô Hàn cười nhạt nói: "Ta đã nói muốn cái mạng chó của Thanh Sở kia, thì ta nhất định sẽ đến!"
"Dũng khí thì cũng được, nhưng thiếu công tử, cũng là người như ngươi có thể giết? Không xem lại tu vi của mình chút sao!" Lão ẩu hừ lạnh.
"Ta đã cân nhắc rồi, hay là ngươi muốn cân nhắc chút?" Tô Hàn nheo mắt.
"Xoạt!"
Không hề báo trước, Phá Thương thần binh trực tiếp vung xuống! Đao mang to lớn, so với lúc trước còn đáng sợ hơn, từ giữa hư không vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, thẳng đến lão ẩu.
"Ừm?"
Uy áp cùng khí tức phun trào tới khiến lão ẩu biến sắc.
Chỉ nghe qua những dấu vết sự việc của Tô Hàn, cùng tu vi nhất tinh Ngụy Thần cảnh trước đó của hắn, bất kỳ ai cũng sẽ chủ quan.
Bọn họ không tin!
Bà lão này cũng thế. Nàng vẫn luôn hoài nghi Tô Hàn, cảm thấy lời đồn về hắn ở Nhị cấp khu có chút khoa trương và quá mức.
Nhưng giờ phút này—— đao mang hạ xuống, cảm giác nguy hiểm ngập trời từ trong lòng bùng nổ, bà lão lập tức hiểu rõ, những lời đồn đó không hề khoa trương chút nào, càng không quá đáng! Thậm chí, còn đánh giá thấp Tô Bát Lưu này! ! !
"Ảo ảnh tuyệt diệt tay!"
Lão ẩu hét lớn, trên tay xuất hiện một đôi găng tay màu bạc trắng. Rất rõ ràng, đây chính là vũ khí của nàng, mang theo khí tức thần khí.
Nàng liên tục vung vẩy, lực lượng tu vi trong cơ thể không ngừng tuôn ra, hàng loạt bàn tay, trải khắp không gian, từ hai bên chụp về phía đao mang của Tô Hàn.
"Oanh! ! !"
Hai bên va chạm, thiên địa rung chuyển! Đao mang không hề bị cản trở, vẫn tiếp tục hạ xuống.
Những bàn tay mà lão ẩu thi triển, lại bị tan nát trong những âm thanh trầm đục "phanh phanh" !
"Cái gì? !"
Đồng tử nàng co lại, sắc mặt đại biến!
Một đao này của Tô Bát Lưu chỉ là một đao bình thường! Vậy mà mình lại thi triển thủ đoạn mạnh nhất trong tình huống gấp gáp.
Nhưng vẫn không phải đối thủ của hắn! Thậm chí, không thể ngăn cản được chút nào đao mang kia!
"Hưu!"
Sắc mặt hoàn toàn thay đổi, lão ẩu lập tức né sang bên cạnh. Nhưng đao mang lại bị Tô Hàn điều khiển thay đổi hướng, tiếp tục đuổi theo lão ẩu.
Đồng thời, tốc độ đao mang rõ ràng không phải thứ mà lão ẩu có thể so sánh. Chỉ trong nháy mắt, nó đã đến sau lưng lão ẩu!
"Không tốt!"
Mí mắt lão ẩu hoảng sợ, toàn thân tóc gáy dựng lên.
"Các hạ, chúng ta chỉ là luận bàn, không cần thiết truy đuổi đến cùng như vậy!"
"Phốc phốc!"
Lời còn chưa dứt, đao mang từ trên thân thể nàng chém ngang qua. Hàng loạt máu tươi bắn ra, hai nửa thi thể "phanh phanh" rơi xuống đất.
Nguyên Thần của lão ẩu không chết, lao ra khỏi thể xác, không nói hai lời, định bay về tổng bộ Thanh Bì các.
"Các chủ cứu ta! ! !"
"Oanh! ! !"
Hư không xuất hiện tầng mây, có bàn tay hư ảo hiện ra từ bên trong, đánh tới Nguyên Thần của lão ẩu.
Nhưng đúng vào lúc này—— "Tô Bát Lưu, ngươi quá đáng lắm rồi, thật sự cho rằng Thanh Bì các ta không làm gì được ngươi sao? !"
Giọng nói âm lãnh vang lên, một nam tử toàn thân mặc thanh y có hoa văn, bỗng xuất hiện. Chính là Thanh Lãm Sơn, Các chủ Thanh Bì các!
Hắn giơ hai tay lên, vỗ về phía trên.
"Xoạt!"
Hai bàn tay lớn hư ảo nhanh chóng ngưng tụ lại, chụp về phía bàn tay lớn của Tô Hàn.
"Ầm ầm! ! !"
Tiếng nổ chói tai vang lên liên tiếp.
Vô số người thấy, hai bàn tay hư ảo của Thanh Lãm Sơn vậy mà vỡ nát! ! !
Cảnh tượng này có lẽ cả Thanh Lãm Sơn cũng không ngờ tới! Hắn không phải là Hư Thần cảnh bình thường, hắn đã có nửa bàn chân bước vào Chân Thần cảnh! Thần thể Chân Thần bên trong, hắn đã ngưng tụ được một nửa! Mặc dù không hoàn chỉnh, nhưng lại giúp hắn gia tăng rất nhiều chiến lực.
Ấy vậy mà lần đầu chạm trán Tô Bát Lưu này, hắn vẫn thất bại hoàn toàn!
"Rốt cuộc tu vi của ngươi là gì? ? ?"
Thấy bàn tay tiếp tục đánh xuống, Thanh Lãm Sơn vội bắt lấy Nguyên Thần của bà lão kia, né đi xa.
"Tu vi gì sao?"
Tô Hàn cười ha ha: "Tu vi mà ngươi chọc không nổi đấy!"
"Xoạt!"
Tốc độ bàn tay đột ngột tăng nhanh, khiến da đầu Thanh Lãm Sơn hung hăng run lên. Theo dự tính, Tô Bát Lưu này nhiều nhất cũng chỉ ngang cơ với mình.
Nhưng rất rõ ràng, hắn hoàn toàn sai rồi! Bàn tay càng lúc càng gần, dù Thanh Lãm Sơn có thi triển loại thuật pháp tăng tốc nào đi nữa cũng không thể kéo giãn được khoảng cách.
Cuối cùng, khi bàn tay sắp đến nơi, Thanh Lãm Sơn quyết đoán, ném Nguyên Thần của bà lão ra.
"Không! ! !"
Lão ẩu không thể tin được, sự oán hận nồng đậm hiện lên trên mặt nàng.
"Thanh Lãm Sơn, ngươi chết không yên lành! ! !"
"Ầm!"
Bàn tay đánh trúng, Nguyên Thần lão ẩu nổ tung, kèm theo sóng xung kích như hủy diệt, lan đến cả bàn tay hư ảo. Năm ngón tay đều tan vỡ, bàn tay khổng lồ cuối cùng biến mất.
"Không hổ là Các chủ Thanh Bì các, quả là một kẻ lòng dạ độc ác!"
Tô Hàn tặc lưỡi thở dài: "Người này là đỉnh cấp Hư Thần cảnh, e là đã lập không ít công lao cho Thanh Bì các của ngươi nhỉ? Ngươi ngược lại tốt rồi, nói ném là ném, thật khiến Tô mỗ mở rộng tầm mắt, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ cứu nàng chứ."
"Thật đáng tiếc, ta đã hứa với con trai ngươi là khi vào Thanh Bì các, người đầu tiên ta giết sẽ là hắn."
"Xin lỗi, ta nuốt lời rồi!"
"Im miệng! ! !"
Thanh Lãm Sơn gào thét lên.
Hắn thở hổn hển, nhìn Tô Hàn với ánh mắt đầy kiêng kỵ.
"Tô Bát Lưu, chuyện quá khứ xem như chưa từng xảy ra, từ nay về sau, ngươi đi đường dương quan, ta đi cầu độc mộc, thế nào?"
"Ngươi đánh rắm à?"
Tô Hàn thu Phá Thương thần binh lại, đưa Âm Dương cung ra. Đồng thời, hắn giơ tay trái lên, chậm rãi chỉ về phía Thanh Lãm Sơn.
"Nếu tu vi Tô mỗ không đủ, ngươi cũng có thể coi như không có chuyện gì xảy ra? Chính Thanh Bì các của các ngươi muốn giết ta trước, cũng chính Thanh Bì các các ngươi muốn truy nã ta trước!"
Thấy ngón tay Tô Hàn hạ xuống, Thanh Lãm Sơn cảm thấy nguy hiểm bùng nổ trong lòng.
Mặc dù không biết Tô Hàn định thi triển loại thủ đoạn gì, nhưng cũng không ngăn được trái tim hắn đập như muốn nổ tung!
"Tô Bát Lưu, tu sĩ thế giới, dĩ hòa vi quý!"
Hắn vừa chạy vừa hét: "Ta nguyện trả giá chút của cải, coi như xóa bỏ thù hận này, hi vọng ngươi có thể đồng ý! ! !"
"Xin lỗi, thứ Tô mỗ không thiếu nhất chính là tiền."
Tô Hàn nhếch miệng cười một tiếng, ngón tay từ từ hạ xuống, hoàn toàn buông xuống!
"Định!"
Một chữ vang lên, toàn thân tu vi lực lượng của Thanh Lãm Sơn trong nháy mắt bị giam cầm!
"Cái gì? ! ! !"
Khoảnh khắc đó, hai mắt hắn như muốn trợn ngược lên. Nhưng chưa kịp hắn suy nghĩ nhiều, một mũi tên vàng kim đã vút tới.
"Phốc phốc!"
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, mũi tên không hề lệch, bắn trúng giữa mi tâm Thanh Lãm Sơn! !
Mắt hắn trợn to, thân thể dần dần chìm xuống, cuối cùng "bịch" một tiếng ngã xuống đất. So với bà lão kia còn thê thảm hơn là hắn, ngay cả Nguyên Thần cũng bị một tiễn của Tô Hàn giết chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận