Yêu Long Cổ Đế

Chương 5854: Ta giúp ngươi tập hợp!

"Chương 5854: Ta giúp ngươi tập hợp! Tô Hàn nhìn trái cây trong tay Đoàn Ý Hàm, lại nhìn Lam Nhiễm một bên đang nhìn về phía nơi này với vẻ mặt hâm mộ. Không khỏi truyền âm nói: "Đoàn sư tỷ, vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?" "Không biết." Đoàn Ý Hàm nói. Hơi do dự một chút, Đoàn Ý Hàm lại nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta khẳng định không phải là thích ngươi, ta chẳng qua là, chẳng qua là... cảm thấy như là thiếu ngươi cái gì đó." Tô Hàn mỉm cười đáp: "Ngươi không nợ ta cái gì cả, cũng không cần như vậy." Trí nhớ có thể xóa đi, nhưng sự cảm kích trong tiềm thức này thì không thể mất đi. Lúc đó đám người Mộc Thần Huy dòm ngó thân thể của Đoàn Ý Hàm, trong lòng Đoàn Ý Hàm sự tuyệt vọng đã đến cực hạn. Có thể Tô Hàn ra tay, lại mạnh mẽ đưa nàng từ trong bóng tối kéo ra ngoài. Quan trọng nhất là, trước đó, Đoàn Ý Hàm chưa từng coi trọng Tô Hàn! Nàng vẫn luôn cảm thấy Tô Hàn tiếp cận mình cũng có mục đích riêng, nên căn bản không có cho Tô Hàn sắc mặt tốt. Nhưng kết quả là, người thật sự cứu nàng, lại chính là Tô Hàn! Còn người muốn làm tổn thương nàng, lại là đám người mặt người dạ thú kia, những sư huynh mà trước kia nàng vô cùng tin tưởng! Với những chuyện này xảy ra, Tô Hàn đối với Đoàn Ý Hàm mà nói, không thể nghi ngờ chính là "kỳ tích". Dù cho có xóa đi đoạn ký ức kia, nhưng Tô Hàn trong lòng Đoàn Ý Hàm, vẫn có một ý nghĩa hoàn toàn khác biệt. Giờ phút này Đoàn Ý Hàm chỉ có một ý nghĩ – Trong tình huống không chạm đến giới hạn cuối cùng, cố gắng đối xử tốt với Tô Hàn! Tựa hồ chỉ có như vậy, mới có thể trả lại những thiệt thòi mà nàng cảm thấy mình đã gây ra cho Tô Hàn. "Cầm lấy đi, ngươi chỉ là tu vi Tổ Thánh, những trái cây này chắc chắn sẽ có ích cho ngươi." Đoàn Ý Hàm lại lấy ra mấy viên trái cây. Lần này nàng lấy được tổng cộng mười tám quả trái cây, cho Tô Hàn liền mười quả. Tô Hàn cũng không từ chối nữa, im lặng nhận lấy. Hắn vốn dĩ không phải là một người không quả quyết. "Răng rắc!" Trái cây vừa vào miệng, nước lập tức chảy ra. Cảm giác ngọt ngào khiến Tô Hàn muốn ăn thêm nữa, năng lượng ẩn chứa bên trong trái cây, càng bùng nổ thành lực lượng tu vi, dưới sự thanh lọc của Khô Mộc đế thuật, nhanh chóng bồi đắp vào tu vi của Tô Hàn. Đột phá thì chắc chắn là không thể. Nhưng tu vi Thập trọng Tổ Thánh của Tô Hàn lại tăng lên rất nhiều! Cảm giác này... giống như là nuốt một tinh hoa tu vi của Địa Linh sơ kỳ! "Vật này cũng là hàng thượng phẩm, ẩn chứa năng lượng dày đặc như vậy, lại không cần luyện hóa, xét trên một phương diện nào đó thì so với tinh hoa tu vi còn tốt hơn một chút." Tô Hàn trầm ngâm, lại trong ánh mắt hâm mộ của những thiên kiêu khác, ăn sạch những trái cây còn lại! Mặc dù những lực lượng tu vi kia vẫn chưa thôn phệ hết, nhưng sau khi ăn mười viên trái cây này, tu vi Thập trọng Tổ Thánh cũng đã đạt đến đỉnh phong! Nếu lại tăng lên nữa, liền là nửa bước chúa tể! "Nếu ta mà đạt đến nửa bước chúa tể... thì dù cho là Thiên Thần hậu kỳ, ta cũng có thể đánh giết!" Trong mắt Tô Hàn lộ ra vẻ chờ mong. Trong sự im lặng, hắn lại tiếp tục lấy những tinh hoa tu vi còn lại ra thôn phệ. "Hảo huynh đệ, truyền thụ cho chút kinh nghiệm đi!" Thanh âm của Lam Nhiễm bỗng nhiên truyền đến tai: "Rốt cuộc là ngươi đã dùng cách gì mà khiến Đoàn sư tỷ nghe lời như vậy? Nàng tổng cộng chỉ được mười tám quả trái cây, lại cho ngươi những mười quả, trong lòng ta đơn giản là muốn ghen tị chết đi được!" "Ngươi đoán thử xem." Tô Hàn liếc mắt. "Đoán con mẹ ngươi!" Lam Nhiễm cố ý nói: "Ta đối với ngươi tốt như vậy, mà ngươi lại giấu diếm ta khắp nơi, ta thấy ngươi căn bản không coi ta là huynh đệ gì cả!" Tô Hàn cười cười. Thực ra hắn cũng biết, chuyện đánh giết đám người Mộc Thần Huy, có thể giấu diếm được người khác, chứ khó mà giấu được Lam Nhiễm. Ngay từ ban đầu, Lam Nhiễm đã biết mình có nhiều bản nguyên hơn hắn, đồng thời thường xuyên đề cập muốn cùng mình luận bàn, chỉ có điều bản thân mình luôn không đáp ứng. Mình dù chưa thể hiện ra toàn bộ sức mạnh chiến đấu, nhưng qua những dấu vết để lại, Lam Nhiễm đại khái cũng có thể đoán ra một chút. Bất quá Lam Nhiễm không nói hết, Tô Hàn đương nhiên cũng không đi vạch trần. "Tứ đại bản nguyên chân thể, tu luyện chắc hẳn là rất khó?" Tô Hàn đột nhiên hỏi. "Đây chẳng phải nói thừa sao?" Lam Nhiễm hừ một tiếng: "Trước đó ta đã nói với ngươi rồi, nếu không phải là vì bốn đại bản nguyên chân thể này, tu vi của lão tử hiện tại chỉ sợ đã đạt tới Thiên Thần cảnh rồi!" "Vậy nếu để ngươi có được cơ hội trở thành Chí Tôn thần tử, ngươi có bằng lòng hay không?" Tô Hàn lại hỏi. "Ta..." Lam Nhiễm theo phản xạ muốn trả lời. Nhưng chưa kịp nói xong, liền dừng lại! Hắn quay đầu lại, vẻ mặt khó tin nhìn về phía Tô Hàn: "Ý của ngươi là sao?" Tô Hàn sờ mũi: "Ta cảm thấy, nếu như ngươi lại thêm một đạo bản nguyên chân thể, tốc độ tu luyện sẽ còn chậm hơn nữa, căn cứ theo tình huống này, ta nghĩ ngươi vẫn không nên trở thành Chí Tôn thần tử cho phải." "Thảo!" Lam Nhiễm bỗng nhiên chửi: "Tiểu tử ngươi đang đùa ta đấy hả? Đây chính là Chí Tôn thần tử, thiên kiêu mạnh nhất trong toàn vũ trụ, ngàn năm có một đó! ! !" "Nhưng mà ngươi luôn ngại có quá nhiều bản nguyên, làm giảm mạnh tốc độ tu luyện của ngươi, không phải sao?" Tô Hàn nói như cười mà không cười. "Có gì thì mau nói, có rắm thì mau thả!" Lam Nhiễm khoát tay nói: "Tu luyện chậm thì sao? Ngươi cứ đi hỏi thử xem, ai không muốn trở thành Chí Tôn thần tử? Lão tử mẹ nó nếu thật có thể trở thành Chí Tôn thần tử, thì cả đời ở lại cảnh giới Chúa Tể cũng nguyện ý!" "Ra là vậy à..." Tô Hàn nhếch miệng. Sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của Lam Nhiễm, lấy ra một đoàn quang mang. Quang mang này, là do Tô Hàn dùng lực lượng tu vi tạo thành, cho dù là Lăng Ngọc Phỉ và Đoàn Ý Hàm cũng không nhìn thấu được bên trong rốt cuộc là cái gì. Nhưng Lam Nhiễm khi nhìn thấy quang mang này trong nháy mắt, tim đập nhanh hơn, đồng tử co rút, cơ thể cứng đờ tại chỗ! Tô Hàn cố ý tạo một khe hở mà chỉ có hắn có thể nhìn thấy trên quầng sáng. Thông qua khe hở này, hắn thấy rõ, phía dưới quầng sáng đó... Là một đạo bản nguyên mang màu vàng kim! ! ! "Kim, thuộc tính kim... Bản nguyên? !" Lam Nhiễm cảm giác như mình sắp chết. Hắn đã có được bốn thuộc tính bản nguyên còn lại trong ngũ hành, mục tiêu cả đời của hắn chính là tìm kiếm đạo bản nguyên cuối cùng. Nhưng thứ bản nguyên này, làm sao có thể muốn tìm là có thể tìm thấy? Một đạo bản nguyên đã có giá trị rất cao rồi, không có cách nào dùng lời mà hình dung được, đặc biệt là khi hắn đã có bốn đại bản nguyên trong người! Muốn tìm đạo bản nguyên thứ năm, tương đương với việc vượt qua một cái hào trời. Vượt qua được, không thể nghi ngờ khó hơn so với trở thành Chí Tôn! Mà trước mắt... Tô Hàn cứ như vậy đem đạo bản nguyên mà hắn cần nhất, cũng là đạo bản nguyên cuối cùng của thuộc tính ngũ hành, đặt ngay trước mặt hắn! "Chí Tôn đại đạo ta không giúp được ngươi, nhưng năm đạo bản nguyên thì ta vẫn có thể giúp ngươi tập hợp đủ." Giọng nói của Tô Hàn truyền đến, khiến Lam Nhiễm trong đầu cảm giác trống rỗng, hoàn toàn rơi vào rối loạn. "Một tiếng 'Lam ca' này ta gọi cũng không uổng phí." "Những đan dược kia ngươi đưa cho ta, ta cũng sẽ không lấy không." "Có qua có lại, theo giá trị thì không có liên quan gì." "Tin rằng ngươi sau khi có được đạo bản nguyên này, nhất định sẽ bảo vệ ta càng ra sức hơn, đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận