Yêu Long Cổ Đế

Chương 4889: Gặp lại Viên Kiệt

Chương 4889: Gặp Lại Viên Kiệt
Lúc đó Chí Tôn Đại Đạo xuất hiện, sóng gợn quét ngang Thần Minh cốc, Tô Hàn và những người khác là vì có Chí Tôn vương miện, mới còn sống sót. Những người vây xem khác, dù đã nhanh chóng rời đi, nhưng tốc độ của sóng gợn quá nhanh, Tô Hàn bọn họ cũng không có nhìn kỹ, sóng gợn rốt cuộc lan ra bao xa, tự nhiên không xác định, những người vây xem đó, sống hay chết.
Chân Vọng đại tôn hẳn là vẫn còn sống, nhưng Trấn Hải thần cung sau lưng hắn, chắc chắn sẽ không đem chuyện này truyền ra ngoài. Dù sao, đây không phải là chuyện vinh quang gì, chết nhiều người như vậy, có hại đến thể diện tông môn.
"Tuy không biết ai đang nhìn chằm chằm chúng ta, nhưng cũng có thể đoán được, hơn nữa trong những ánh mắt đó, đều mang địch ý." Tô Hàn truyền âm nói: "Ta đoán, chuyện ở Thần Minh cốc, hẳn là chưa lan truyền."
"Như thế là tốt nhất." Hoàng Tông hừ lạnh nói.
Người xung quanh vẫn đi lại tấp nập, vội vã như mọi ngày, ai nấy bận việc riêng. Hạ Lam nhìn sắc trời, trầm ngâm một chút rồi nói: "Chúng ta cứ tạm thời ở lại đây đi, sắp chạng vạng tối rồi, là lúc người mới đến đông đủ nhất, chúng ta cũng có thể chọn lựa thành viên mới gia nhập."
"Được." Mọi người nhất trí đáp lời.
Thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều chiến đội từ Yêu Ma chiến trường trở về. Có người mặt mày hớn hở, có người thì ẩn chứa bi thương, có người máu me đầy mình chưa kịp rửa sạch, cụt tay gãy chân càng thấy khắp nơi. Nói thật, cảnh tượng này thật có chút thê thảm, nhưng mọi người đã sớm không thấy lạ. Phía sau khu nghỉ ngơi, cũng có từng bóng người bước vào nơi này.
Nhìn những khuôn mặt tràn đầy chờ mong và nóng lòng, Hoàng Tông thở dài nói: "Tuy là tu sĩ Thánh Cảnh, nhưng cuối cùng vẫn còn quá non nớt, nhìn xem bọn họ, ta lại nhớ đến lúc trước khi ta gia nhập Yêu Ma chiến trường, cũng hưng phấn và kích động như vậy, tràn đầy hy vọng về việc kiếm được điểm tích lũy."
"Đúng là như thế." Thượng Quan Tiêu nhìn Hạ Lam sâu sắc rồi nói: "Vẫn phải cảm tạ đội trưởng, nếu không có nàng tập hợp chúng ta lại, có lẽ lúc này chúng ta đã sớm hóa thành thi cốt, chôn vùi trong Yêu Ma chiến trường rồi."
Nghe những lời này, mọi người trong Huyết Côi chiến đội đều gật đầu. Rõ ràng, trong lòng họ, thật sự hết sức cảm kích Hạ Lam.
"Nếu không có các ngươi, có lẽ ta cũng không sống đến bây giờ." Hạ Lam nói.
"Thôi thôi, làm gì mà bi tình thế?" Tống Minh Châu phất tay, chuyển chủ đề: "Bên kia đã tập trung rất nhiều người mới, hay là chúng ta qua xem thử?"
"Được." Mọi người gật đầu, sau đó hướng về phía xa đi đến.
Những tu sĩ mới gia nhập Yêu Ma chiến trường, trừ những đại cường giả ra, còn lại như Chuẩn Thánh, Hư Thánh đều được xem là 'Người mới'. Còn như Huyết Côi chiến đội này, đã được xem là những người trải qua tàn khốc của Yêu Ma chiến trường, cũng đã từng thấy máu đổ, được tôi luyện trong nguy cơ. Ít nhất ở Yêu Ma chiến trường này, bọn họ hoàn toàn có thể chính xác được gọi là 'Tiền bối'.
...
Khu nghỉ ngơi là một tên gọi chung, nhưng những 'Tiền bối' ở Yêu Ma chiến trường lại phân khu nghỉ ngơi ra làm hai khu vực. Một khu là 'Khu người cũ', một khu là 'Khu người mới'. Lâu dần, quy định bất thành văn này tiếp diễn, hễ người mới đến đây, đều sẽ tụ tập tại Khu người mới.
"Hôm nay người mới hơi nhiều!" Thượng Quan Tiêu vui vẻ nói: "Nhìn số lượng này, phải hơn mười vạn chứ?"
"Ta cũng từng ảo tưởng, lấy thân phận tiền bối, đi chọn người mới, bây giờ chiến đội thăng lên bạch ngân, ước nguyện này cuối cùng đã thực hiện." Hoàng Tông cũng cười nói.
"Ha ha ha, về sau Hoàng đội phó coi như thật danh phù kỳ thực, ít nhất cũng phải có gần ngàn người, đối với ngươi cung kính đấy!" Tống Minh Châu trêu chọc nói.
"Cái đó là." Hoàng Tông không xấu hổ, ngược lại ra vẻ hưởng thụ.
Khi họ đi đến Khu người mới, đã có một vài chiến đội đứng ở phía trước, bắt đầu tuyển chọn những người mới này. Thật ra, việc chọn lựa cũng không có nhiều điều kiện, chắc chắn là những người có tu vi cao hơn sẽ được ưu tiên, không thì là người có quan hệ thân quen.
Nói cũng khéo, khi Tô Hàn đảo mắt nhìn những chiến đội này, còn phát hiện một 'người quen'. Viên Kiệt! Lúc trước khi Tô Hàn mới đến nam phương đại khu, người đầu tiên quen biết chính là Viên Kiệt. Anh trai của hắn Viên Long, là đội trưởng Hải Duyệt chiến đội. Tô Hàn còn từng nói đùa, nhờ Viên Kiệt giúp giới thiệu một chút, xem có thể gia nhập Hải Duyệt chiến đội không, đáng tiếc với tu vi Chuẩn Thánh nhất trọng của mình lúc đó, người ta căn bản không để vào mắt. Lúc đó Tô Hàn thật sự chỉ nói đùa mà thôi, tuyệt đối không ngờ rằng lại không có một chiến đội nào mời mình gia nhập. Nếu không phải vì Lưu Thanh động thủ, có lẽ Hạ Lam cũng không chọn mình. Thật mà nói, vẫn phải cảm ơn Lưu Thanh mới đúng.
Rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong lòng, Tô Hàn không khỏi nhếch lên một nụ cười. Cũng thật trùng hợp, Viên Kiệt cũng vừa hay thấy Tô Hàn. Hắn hơi ngẩn ra, rồi vẫy tay với Tô Hàn, hô: "Bạo Tuyết!"
Tô Hàn cười, đi đến trước mặt Viên Kiệt: "Viên Ca, lại gặp mặt rồi."
"Ngươi thật sự gia nhập Yêu Ma chiến trường? Chiến đội nào muốn ngươi vậy?" Viên Kiệt vẫn ăn nói thẳng thắn như vậy.
Tô Hàn bất đắc dĩ chỉ vào huy chương trước ngực: "Huyết Côi chiến đội."
"Ừm?" Viên Kiệt liếc mắt liền thấy huy chương màu bạc kia, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. "Có lý à nha, Huyết Côi chiến đội đã thăng bạch ngân rồi? Ta nhớ lúc trước, Huyết Côi chiến đội vẫn là thanh đồng mà!" Viên Kiệt như một tiền bối đưa tay vỗ vai Tô Hàn, cười nói: "Ngươi vận may cũng tốt đấy, ta còn tưởng, với tu vi của ngươi lúc đó, sẽ chẳng chiến đội nào muốn đâu."
Tô Hàn thật muốn hỏi Viên Kiệt, có khi nào ngươi vì ăn nói mà bị đánh chưa. Tên này đã thành thật đến mức ngốc nghếch rồi, nếu không phải Tô Hàn từng nói chuyện với hắn, còn tưởng hắn đang mỉa mai mình.
"Hắc hắc, nhưng chúng ta cũng không kém!" Viên Kiệt ưỡn ngực, đúng lúc trời chiều phản chiếu, ánh lên màu bạc trên huy chương trong mắt Tô Hàn.
"Hải Duyệt chiến đội cũng thăng lên bạch ngân rồi à?" Tô Hàn hỏi.
"Đương nhiên!" Viên Kiệt ngạo nghễ nói: "Mới thăng cấp gần đây thôi, nhân lúc hôm nay rảnh rỗi, liền đến tuyển người mới nè?"
"Chúc mừng." Tô Hàn chắp tay cười nói.
"Cùng vui, cùng vui, ha ha!" Viên Kiệt cười lớn.
"Viên Kiệt." Lúc này, anh trai của Viên Kiệt là Viên Long đi đến. Hắn nhìn Tô Hàn một chút, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nghĩ không ra đã gặp ở đâu, dù sao lúc trước cũng chỉ gặp có một lần.
"Anh, còn nhớ hắn không? Lúc đó chúng ta cùng đến Khu người mới, người ta chỉ có Chuẩn Thánh nhất trọng, anh không thèm để ý, bây giờ người ta đã gia nhập Huyết Côi chiến đội rồi." Viên Kiệt nói.
"À, thì ra là hắn." Viên Long bừng tỉnh đại ngộ, rồi trầm giọng nói: "Với tư cách là tiền bối, cho ngươi một lời khuyên, chiến đội cấp càng cao thì nguy hiểm càng nhiều, cần phải cẩn thận."
"Cảm ơn tiền bối nhắc nhở." Tô Hàn chắp tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận