Yêu Long Cổ Đế

Chương 2057: Chỉ cần liếc mắt!

Chương 2057: Chỉ Cần Liếc Mắt!
Tô Hàn nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật, nghiêng đầu nhìn Hàn Tuấn Kiệt một hồi, cười khẩy vài tiếng rồi không để ý nữa.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Hắn biết, sự bình tĩnh của Hàn Tuấn Kiệt cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, hơn nữa chỉ là tạm thời.
Sau đó, còn có hai giai đoạn nữa, tổng cộng sáu lượt giao đấu, nếu Hàn Tuấn Kiệt thực sự có thể giữ được cảm xúc bình tĩnh này đến cuối cùng, thì Tô Hàn, thực sự phải bội phục hắn.
"Giai đoạn đoán dược đã xong, tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu đoán đan."
Tiết Vũ Sương lên tiếng, giọng nói dứt khoát, mang lại cảm giác vô cùng sảng khoái, rất êm tai.
"Đoán đan, cũng có tính chất tương tự như đoán dược, cần phải nói ra tên đan dược, cũng phải nói ra phẩm cấp và hiệu quả của nó, hơn nữa còn phải nói ra cách luyện chế loại đan dược này như thế nào."
"Điểm khác biệt duy nhất, đó là đan dược này không được hư cấu, nhất định phải là thật!"
"Ván đầu tiên đoán dược là Hàn mỗ ra tay trước."
Hàn Tuấn Kiệt nói: "Vậy thì ván đầu tiên đoán đan này, xin nhường Tô công tử ra tay trước."
Tô Hàn vừa định gật đầu lên tiếng thì nghe thấy Tiết Vũ Sương bên cạnh bỗng nói: "Ta có một viên đan, là do tự luyện chế ra từ khoảng thời gian trước, vẫn chưa đặt tên, Hàn sư huynh có dám xem qua?"
Nghe những lời này, Tô Hàn cảm thấy bất đắc dĩ.
Nữ nhân này, rõ ràng cũng ngạo mạn lắm a!
Bất quá, dù sao mình cũng đang chiếm vị trí của người ta ở đây, hơn nữa trong ba ván trước, Tiết Vũ Sương đều không có cơ hội lên tiếng, giờ phút này nàng muốn thử một lần, vậy thì cứ để cho nàng thử một chút đi!
"Lấy ra." Hàn Tuấn Kiệt nói.
Tiết Vũ Sương vung tay lên, lập tức có một đạo quang mang bay ra.
Ẩn giấu sau vầng sáng kia là một viên đan dược tròn trịa, được Hàn Tuấn Kiệt nhanh tay bắt lấy.
"Thời gian đoán đan là một canh giờ, cho nên, Hàn sư huynh có thể cẩn thận xem xét." Tiết Vũ Sương nói.
Hàn Tuấn Kiệt không trả lời, thần niệm tỏa ra, quét lên viên đan dược này.
Chỉ nửa canh giờ sau, Hàn Tuấn Kiệt đã trả viên đan dược lại vào tay Tiết Vũ Sương.
"Đan này dùng Chân Linh hoa, chớ thảo làm chủ dược, dùng thông ngọc thạch, ma tâm cát làm phó dược, nhìn sắc đan, ít nhất cũng phải tốn một tháng mới luyện chế được."
"Luận phẩm cấp, có thể đạt tới tam phẩm trung thừa, còn về tên… "
"Đan này có tác dụng chính không nằm ở tu vi, mà là chữa thương, nên nếu muốn đặt tên, thì cũng phải lấy theo những cái tên đan dược chữa trị loại này."
Nói xong, Hàn Tuấn Kiệt ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tiết sư muội, không biết ta nói có đúng không?"
Gương mặt Tiết Vũ Sương hơi ửng đỏ, rõ ràng Hàn Tuấn Kiệt đã nói không sai một chữ.
Viên đan dược này, không hề có đơn thuốc, mà do nàng tự mình sáng chế ra.
Trong lòng vốn vẫn còn chút tự tin, nhưng giờ phút này, sau những lời của Hàn Tuấn Kiệt, loại tự tin này đã bị đánh tan thành từng mảnh!
"Ta thua."
Trong lòng có chút thất vọng, cũng cảm thấy mất mặt, nhưng Tiết Vũ Sương, rõ ràng không phải là loại người không chấp nhận thua.
Điểm này, nàng so với Hàn Tuấn Kiệt lúc trước, mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Căn bản không cần Huyết Y tôn giả phải lấy tinh thạch ra, Tiết Vũ Sương đã lên tiếng, quyết định thắng bại lần này.
Tô Hàn trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đang định đưa ra một ngàn vạn Linh tinh, thì Tiết Vũ Sương bên kia đã vung tay lên, ném ra một chiếc nhẫn trữ vật.
"Trong này, có một ngàn vạn Linh tinh, dùng cho tiền cược lần này."
Tô Hàn hơi ngẩn ra, nhìn về phía Tiết Vũ Sương.
Chỉ nghe thấy người sau truyền âm nói: "Đây là ta tự ý xung phong nhận việc, không liên quan gì đến ngươi, chính ta thua trận giao đấu, tự nhiên phải tự mình trả tiền cược."
"Vậy ta không thiếu nợ ân tình của ngươi." Tô Hàn vội nói.
"Ta biết rồi mà!"
Tiết Vũ Sương trừng Tô Hàn một cái, rõ ràng là vì xấu hổ quá mà tức giận, nhưng dưới vẻ đẹp quyến rũ kia, lại khiến người ta không thể sinh lòng chán ghét.
"Tô công tử, số Linh tinh thua ngươi trước đó, chúng ta sẽ kiếm về lại nha!"
Hoa Thanh Phi đảo mắt, có chút mỉa mai nói: "Không chỉ kiếm về, còn kiếm lời thêm 890 vạn Linh tinh nữa, cũng phải cảm tạ sự hào phóng của các ngươi á!"
"Không cần."
Tô Hàn mỉm cười: "Rất nhanh thôi, các ngươi sẽ lại nhả ra thôi."
"Ván thứ hai, ta sẽ lấy đan dược ra, các ngươi hãy đoán."
Hàn Tuấn Kiệt lên tiếng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, trong lúc vung tay, lấy ra một viên thuốc.
Viên đan dược này, trực tiếp bay về phía Tiết Vũ Sương, rồi chậm rãi dừng lại.
Chỉ bằng động tác này, Tô Hàn đã biết, vẻ bình tĩnh trên mặt Hàn Tuấn Kiệt, quả nhiên chỉ là giả vờ!
Trong lòng hắn, vẫn luôn ghi hận mình.
Nếu không thì, cả sân ai cũng biết, phía bên mình, người làm chủ rõ ràng là mình, vậy tại sao đan dược này lại không bay về phía mình, mà lại bay về phía Tiết Vũ Sương?
"Ha ha..."
Tô Hàn lắc đầu cười khẩy, dù không mở miệng, nhưng sự mỉa mai cùng khinh thường, lại không hề che giấu chút nào.
Mà giờ khắc này, Tiết Vũ Sương đã nhận lấy viên đan dược.
"Sư muội, đi mà không trả lễ thì không hay."
Hàn Tuấn Kiệt cười nói: "Viên đan dược này, cũng là do ta tự nghiên cứu ra trong thời gian gần đây, cũng chưa từng đặt tên, sư muội hãy nhìn kỹ xem sao."
Sắc mặt Tiết Vũ Sương hơi ngưng trọng.
Gần như ngay khi vừa ngửi thấy hương thơm của đan dược, Tiết Vũ Sương đã biết, đây là một viên đan dược tứ phẩm!
Đan dược tứ phẩm, đối với nàng, một thất phẩm Hư Thiên Cảnh mà nói, hiển nhiên là không có cách nào nhìn thấu được.
Cho nên, sau khi nhìn nửa canh giờ, Tiết Vũ Sương lắc đầu, đưa viên đan dược về phía Tô Hàn.
Nào ngờ, Tô Hàn cũng không có nhận, mà chỉ nói: "Không sao, cô cứ nhìn kỹ xem sao, vào phút cuối cùng, nếu vẫn không biết, đưa cho ta cũng chưa muộn."
"Hửm?"
Nghe thấy Tô Hàn nói, ngay cả Hàn Tuấn Kiệt vốn cố tỏ ra trấn định, cũng không nhịn được mà giật giật khóe miệng.
Đây rõ là đang tát vào mặt người khác mà!
Còn Hoa Thanh Phi bên kia, càng nói thẳng: "Tô Bát Lưu, ta nói thật cho ngươi biết, đây chính là đan dược tứ phẩm đó! Ngay cả đưa cho ngươi đơn thuốc, để ngươi chiếu theo mà luyện chế, ngươi có lẽ còn chẳng luyện chế được đâu! Còn nói gì đến phút cuối cùng? Ha ha… Ta thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc ngươi lấy tự tin từ đâu mà dám nói những lời khoác lác đó!"
"Ngươi chẳng mấy chốc sẽ biết thôi." Tô Hàn thản nhiên nói.
Tiết Vũ Sương cũng không từ chối, nàng vốn muốn cẩn thận nhìn kỹ viên đan dược này, chỉ có điều là bị hạn chế về thời gian, sợ vì bản thân không biết, mà dẫn đến ván này cũng thua trận, nên mới đưa đan dược cho Tô Hàn khi vừa hết nửa canh giờ.
Giờ phút này, nếu Tô Hàn đã nói vậy, thì nàng cũng không còn lý do gì mà phải từ chối nữa.
… Thời gian trôi qua, rất nhanh, lại gần hết thêm nửa canh giờ.
Cuối cùng, với tài nghệ đan đạo của Tiết Vũ Sương, vẫn không thể nhìn thấu được viên đan dược này.
Nói một cách chính xác, không phải là vấn đề về tài nghệ đan đạo, mà là vấn đề về tu vi.
Nàng, suy cho cùng, cũng chỉ là một thất phẩm Hư Thiên Cảnh mà thôi.
Và đến phút cuối cùng, Tô Hàn cũng đưa tay, nhận lấy viên đan dược kia.
Liếc mắt.
Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Tô Hàn chỉ liếc qua viên đan dược đó thôi!
Sau một cái liếc mắt, hắn liền vung tay, ném viên đan dược đó cho Hàn Tuấn Kiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận