Yêu Long Cổ Đế

Chương 2090: Trách không được. . .

Chương 2090: Thảo nào... Thái Hư sơn tọa lạc ở phía Tây Nam của Nữ Oa tinh. Núi cao cả triệu trượng, nhìn mãi không thấy đỉnh, mây mù lượn lờ bao quanh, hệt như chốn tiên cảnh giữa nhân gian. Từng có truyền thuyết nói rằng, Thái Hư sơn có thể trực tiếp kết nối với trung đẳng tinh vực. Nhưng sau này đã được chứng thực, điều này hoàn toàn không tồn tại. Thái Hư sơn rộng lớn, chiếm tới một phần tư diện tích Nữ Oa tinh, chỉ nhìn thôi cũng khiến người vô cùng rúng động. Trong đó, Thái Hư giáo nuôi dưỡng rất nhiều linh thú khủng bố, từ nhất phẩm đến lục phẩm, cái gì cần cũng có. Còn đến thất phẩm, thì không rõ. Nếu Thần Đạo giáo chú trọng luyện đan thì Thái Hư giáo lại ngược lại hoàn toàn. Toàn bộ Thái Hư giáo từ trên xuống dưới, tám mươi phần trăm số người đều chú trọng luyện khí. Mà trong hạ đẳng tinh vực, những cực phẩm binh khí và trang bị được lưu truyền rộng rãi, phần lớn đều xuất phát từ tay Thái Hư giáo. Luyện khí sư ở đây nhiều vô kể, có người từng đi qua và thấy khắp nơi những huy chương đại diện cho phẩm cấp Luyện khí sư. "Thần đạo tế đàn khảo nghiệm là đan đạo, vậy Chí Tôn không gian này, chẳng lẽ khảo nghiệm con đường luyện khí?" Tô Hàn thầm nghĩ trong lòng. Lúc này hắn đang đứng trên một chiếc phi thuyền. Chiếc phi thuyền này cực kỳ nhỏ gọn, dài chừng ba thước, rộng hai mét, toàn thân màu trắng, tốc độ rất nhanh. Tuy so với tinh không chiến hạm thì kém rất xa, nhưng chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ. Dựa vào tốc độ đã đi được trong khoảng thời gian này, Tô Hàn cảm thấy phi thuyền này ít nhất có thể đạt tới khoảng bảy trăm ngàn dặm một giây. Tốc độ này có thể sánh ngang với những cường giả Thần Hải cảnh thất phẩm đỉnh cấp, khiến Tô Hàn không khỏi kinh ngạc thán phục. "Đây là loại phi thuyền gì vậy?" Tô Hàn đột nhiên hỏi. Không ai trả lời. Trên phi thuyền chỉ có hai người, một là Tô Hàn, người còn lại là nữ tử đã mở lời trước đó. Lúc này, Tô Hàn rõ ràng là đang hỏi nữ tử này, nhưng nàng ta mắt nhìn phía trước, dường như không nghe thấy lời Tô Hàn nói. "Ha ha..." Nhìn bóng lưng nàng ta một cái, Tô Hàn lắc đầu cười: "Ta không hiểu, thái độ của Thái Hư giáo làm sao lạnh nhạt vậy? Ta lại làm gì trêu chọc các ngươi rồi?" "Thái Hư giáo ta luôn luôn là như thế." Nữ tử rốt cuộc mở miệng, giọng nói lạnh nhạt, mặt không biểu cảm. Tô Hàn cười, không nói gì nữa. Nếu người ta không muốn đáp lại mình, hà cớ gì mình phải mặt dày mày dạn mà nịnh nọt người ta làm gì? "Vút!" Phi thuyền hóa thành một vệt sáng dài, cấp tốc bay lướt trong không trung. Khoảng chừng nửa ngày sau, ngọn Thái Hư sơn to lớn rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt. Từ xa đã có thể nghe thấy từng đợt tiếng gầm thét của linh thú. Khi ngẩng đầu nhìn lên, thấy rõ trên hư không, từng đàn bóng hình khổng lồ bay qua, đen kịt cả một mảng, hệt như tầng mây vậy. "Chính là chỗ này." Nữ tử khống chế phi thuyền dừng lại, cuối cùng cũng quay đầu nhìn Tô Hàn một cái, lạnh nhạt nói: "Xuống đi, sư huynh đệ khác của Thái Hư giáo ta đang ở chỗ này đợi ngươi." Tô Hàn im lặng, đứng dậy và nhảy xuống khỏi phi thuyền. "Ầm!" Sau khi hắn vừa đáp xuống, nữ tử kia lại khống chế phi thuyền, trong tiếng nổ lớn, cấp tốc rời đi. "Vút vút vút..." Cùng lúc này, từ đằng xa có vài đạo thân ảnh bay tới. Tô Hàn quay đầu nhìn, người đi đầu rất quen thuộc, chính là đệ tử đan tông, thiên kiêu của Thái Hư giáo, Hỏa Thần c·ô·ng t·ử, Hàn Đằng Phi! Hàn Đằng Phi tuy là thiên kiêu của Thái Hư giáo, nhưng không có hứng thú với con đường luyện khí, một lòng chỉ nghiên cứu đan đạo. Điểm này khiến rất nhiều đệ tử Thái Hư giáo không thể nào hiểu được. Theo lý mà nói, với nguồn tài nguyên tuyệt vời như của Thái Hư giáo, nếu Hàn Đằng Phi thích con đường luyện khí, thì với tư chất của hắn, chắc hẳn sẽ có tiền đồ rất lớn. Mà giờ đây, con đường luyện khí bị bỏ xó, còn trên con đường luyện đan, dù là đệ tử đan tông cao quý, bản thân Hàn Đằng Phi cũng chỉ là một tam phẩm thượng thừa Đan sư, hơi có chút nửa vời. Bất quá, đây là con đường Hàn Đằng Phi tự chọn, không ai có thể chi phối. Chỉ cần tư chất võ đạo của hắn mạnh mẽ là đủ rồi. "Tô c·ô·ng t·ử." Gặp mặt, Hàn Đằng Phi ôm quyền với Tô Hàn, thái độ tốt hơn rất nhiều so với nữ tử trước đó. "Hàn huynh." Tô Hàn cũng ôm quyền đáp lễ, mỉm cười nói: "Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" "Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Hàn Đằng Phi nở nụ cười, đi sóng vai cùng Tô Hàn. "Lần trước nhờ vả sự tình, không biết Hàn huynh giúp Tô mỗ làm xong chưa?" Tô Hàn vừa đi vừa hỏi. "Ta đã nói với sư muội, và sư muội cũng đã chuẩn bị rất lâu, nửa năm trước đã xuất phát." Hàn Đằng Phi nói: "Có lẽ Lâm sư muội đã đến chỗ Tô c·ô·ng t·ử rồi, chỉ là Tô c·ô·ng t·ử hai năm nay luôn ở Thanh Hoàng giáo và Thần Đạo giáo nên không biết thôi." Tô Hàn khẽ gật đầu, không hỏi thêm. Nửa năm trước mới xuất phát, giờ phút này đã đến Phượng Hoàng tinh rồi sao? Không thể nào. Có lẽ Lâm Nhược Tuyên vẫn đang trên đường tới Phượng Hoàng tông mà thôi. "Đa tạ Hàn huynh." Mím môi một cái, Tô Hàn lại nói: "Lần này đến Thái Hư giáo, Tô mỗ có một chuyện không hiểu, mong Hàn huynh chỉ giáo." "Thái độ của Thái Hư giáo?" Hàn Đằng Phi cười nói. Tô Hàn sững sờ, rồi khẽ gật đầu, cười khổ: "Trong mắt Hàn huynh, Tô mỗ cũng là người đáng ghét vậy sao?" "Không không không, Tô c·ô·ng t·ử nghĩ nhiều rồi." Hàn Đằng Phi lắc đầu, cuối cùng giải thích nghi hoặc của Tô Hàn. "Thanh Hoàng giáo Tẩy Linh trì, và Thần Đạo giáo Thần đạo tế đàn khai mở, đều tiêu tốn rất nhiều tài nguyên." "Chí Tôn không gian của Thái Hư giáo ta cũng vậy, nhưng những tư nguyên này không phải do Thái Hư giáo bỏ ra mà do các đệ tử Thái Hư giáo cùng nhau chia sẻ." Nói tới đây, Hàn Đằng Phi nhìn Tô Hàn, rồi nói tiếp: "Lần này Tô c·ô·ng t·ử đã hiểu vì sao các sư huynh đệ của ta lại lạnh nhạt như vậy chưa?" Tô Hàn bừng tỉnh ngộ! Thì ra là vì chuyện này! Thảo nào các đệ tử Thái Hư giáo lại lạnh lùng với mình như vậy, hóa ra là do mình vô hình trung đụng chạm đến lợi ích của bọn họ! "Thái Hư giáo cũng quá đáng đi?" Tô Hàn nhíu mày nói: "Là một trong tam giáo, thế lực cấp cao nhất trong hạ đẳng tinh vực, nội tình không biết bao nhiêu, còn thiếu chút tài nguyên này sao?" "Những đệ tử bình thường một năm có bao nhiêu linh tinh? Mà với chuyện này, Thái Hư giáo còn muốn bớt xén sao? Như vậy chẳng phải cố ý đẩy ta vào chỗ bất nhân bất nghĩa mà?" Nghe thấy lời này, Hàn Đằng Phi không nói gì, những người đi bên cạnh hắn thì vẻ mặt dễ nhìn hơn một chút. Ít nhất Tô Hàn không cảm thấy việc này là đương nhiên, trong lòng bọn họ vẫn có chút vui mừng. "Tô c·ô·ng t·ử có lẽ không biết, chuyện này ở Thái Hư giáo là hết sức bình thường." Hàn Đằng Phi nói: "Thái Hư giáo chú trọng tự lập, không nuôi người nhàn rỗi. Đẳng cấp của các đệ tử đều dựa vào hệ thống tích điểm, ai đóng góp cho Thái Hư giáo càng nhiều sẽ được càng nhiều tích điểm." "Những tích điểm này khi đạt tới mức nhất định sẽ giúp đệ tử tăng cấp, nếu không đóng góp trong thời gian dài, thì sẽ dần bị giảm cấp, dù là người như ta cũng sẽ dần dần trở thành đệ tử bình thường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận