Yêu Long Cổ Đế

Chương 4307: Trấn áp!

Chương 4307: Trấn áp!
Bối Ly bỗng chốc suy sụp và bất lực.
Hắn vốn cho rằng, với tu vi Yêu Hoàng cảnh nhị huyết cùng với bản mệnh chi thuật mạnh mẽ của mình, dù không thắng được Tô Hàn, ít nhất cũng không thua trong tay Tô Hàn.
Không ngờ, hắn không chỉ bại mà còn bại thảm hại đến vậy!
Nếu chỉ có hắn và Tô Hàn đứng ở đây, vì quá sợ hãi Tô Hàn, có lẽ Bối Ly thật sẽ nhận thua.
Nhưng…
Khi thấy Lăng Tiếu và Diệp Tiểu Phỉ cười lạnh, thấy sự thất vọng trong mắt đám yêu ma thiên kiêu khác, thấy sự thoải mái của đám thiên kiêu nhân tộc và ấu niên thần thú!
Sự không cam tâm trong lòng bỗng bùng lên, lấn át nỗi sợ hãi.
"Ta không thua!"
Bối Ly hét: "Điện hạ không nhận thua, thế thì không tính là thua!"
"Ừm?"
Tô Hàn nhíu mày.
Các thiên kiêu khác cũng sửng sốt, không ngờ đến mức này Bối Ly vẫn còn ngoan cố.
Nếu hắn chỉ là yêu ma bình thường thì thôi, nhưng hắn xếp thứ ba trên Yêu Ma Săn Giết Bảng, lại còn là dòng dõi Thánh tộc!
Còn có đám yêu ma thiên kiêu khác đứng ở đây, Bối Ly đại diện cho tầng lớp cao nhất của toàn bộ yêu ma tộc, vậy mà hắn vẫn không chịu thua?
"Trên người ngươi chắc chắn có vật phẩm phòng thân do Cổ Yêu và Cổ Ma ban tặng. Nếu cần phải đánh tan những vật phẩm này ngươi mới chịu thua, ta coi như trước đó ngươi thả một cái rắm." Tô Hàn thản nhiên nói.
Hắn tuy mạnh nhưng chưa đến mức có thể oanh phá cả Tổ Thần Thiên Mạc.
Chỉ cần Bối Ly dùng Tổ Thần Thiên Mạc thì hắn không làm gì được.
Tuy trước đó, lúc hai người giao chiến không hề nhắc đến việc không được dùng 'ngoại lực', nhưng đó là điều đương nhiên, còn cần nói sao?
Ngay cả Bối Ly cũng hiểu rằng hai người khó giết được nhau, nếu dùng ngoại lực thì còn gì là đổ chiến?
Nhưng người thua sẽ tìm mọi cách lý sự, như Bối Ly vậy.
"Bản điện chưa từng nói không được dùng ngoại lực, nếu ngươi nghĩ vậy thì chỉ có thể nói là do ngươi hiểu lầm!"
Bối Ly lấy ra một viên Tổ Thần Thiên Mạc, hừ lạnh nói: "Bản điện chưa trực tiếp nhận thua, vậy thì lần này không tính là thua. Giữa ngươi và ta cùng lắm chỉ coi như đánh ngang tay."
"Vô sỉ!" Diệp Tiểu Phỉ hét.
"Hèn hạ!" Lăng Tiếu cũng lên tiếng.
Bối Ly cười lạnh đáp: "Chẳng lẽ ta nói sai sao? Chẳng qua do các ngươi tự nghĩ quá nhiều thôi!"
"Được."
Tô Hàn hít một hơi sâu: "Ngươi đừng hối hận."
"Ngươi đang uy hiếp bản điện? Ha ha ha…" Bối Ly cười lớn.
Hắn hiếm khi thấy Tô Hàn bất lực như vậy, trong lòng sung sướng cực độ.
Nhưng đúng lúc này…
"Định!"
Một tiếng thản nhiên đột nhiên vang lên từ miệng Tô Hàn.
Tiếng cười của Bối Ly hơi khựng lại.
Miệng hắn há to, người ngả ra sau, tư thế cười lớn vẫn giữ nguyên.
Viên Tổ Thần Thiên Mạc trong tay hắn vẫn nắm chặt nhưng không cách nào truyền Khí Huyết Chi Lực vào để kích hoạt.
Tất cả khí huyết tu vi đều bị Tô Hàn phong cấm, Bối Ly đứng đó như tượng đá.
Thứ duy nhất hắn có thể cử động là thần niệm và con ngươi!
Đôi mắt màu tím sẫm nhìn bóng dáng Bạch Y đang nhanh chóng tiến tới trước mặt mình, lập tức tràn ngập sợ hãi.
"Lại là cái đạo thuật chết tiệt này!!!" Bối Ly gào thét trong lòng.
Định Thần thuật không trói buộc được hắn bao lâu, hắn cảm nhận rõ ràng lực hành động đang dần hồi phục, Khí Huyết Chi Lực cũng có chút vận chuyển.
Tổ Thần Thiên Mạc chỉ cần một chút Khí Huyết Chi Lực là có thể kích hoạt.
Nhưng Tô Hàn vẫn chưa ra tay với hắn.
Bối Ly khẽ thở phào, định thi triển Tổ Thần Thiên Mạc, nhưng bàn tay của hắn lại bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt.
Bối Ly đột ngột ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú của Tô Hàn ở ngay trước mắt.
"Ngươi…"
Mắt Bối Ly trừng lớn, muốn lên tiếng nhưng không thể thốt nên lời.
Hắn cảm thấy cảnh sắc xung quanh như đã thay đổi.
Cổ đã có thể cử động, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, vẫn là trên thang Đăng Thiên, các thiên kiêu khác vẫn ở đó, mọi thứ dường như không đổi.
Nhưng hắn cảm thấy mình như đã bước vào một thế giới khác!
"Răng rắc!"
Bàn tay lạnh lẽo hơi siết chặt, từ móng vuốt của Bối Ly truyền đến một âm thanh trong trẻo.
"A!!!"
Cơn đau dữ dội từ móng vuốt truyền đến khiến Bối Ly phát ra tiếng kêu thảm thiết xé ruột gan.
Hắn cúi đầu nhìn, thấy móng vuốt mình đã hoàn toàn biến dạng, bàn tay khác biệt hoàn toàn với móng vuốt của Tô Hàn đang lấy viên Tổ Thần Thiên Mạc từ bên trong móng vuốt bị bóp nát.
"Không..."
Bối Ly lắc đầu, không thể tin được.
Hắn rõ ràng cảm nhận được chiến lực của Tô Hàn đã mạnh hơn rất nhiều!
"Tứ tinh? Hay ngũ tinh Cổ Thần cảnh? Sao hắn khủng bố đến vậy? Hắn chỉ là nhất tinh Thiên Thần cảnh thôi mà!!!" Bối Ly gào thét trong lòng.
"Xoạt!"
Bàn tay còn lại của Tô Hàn từ từ nâng lên trước mặt Bối Ly.
Nhìn có vẻ chậm nhưng thực tế chỉ trong nháy mắt đã đến trước mắt.
"Xoạt!"
Khi sắp đánh trúng đầu Bối Ly, một giọt bản mệnh kim huyết đột nhiên hiện ra từ ngực Bối Ly.
Không phải từ mi tâm mà từ ngực!
"Ầm!"
Bản mệnh kim huyết không hề nghiêng lệch, vừa vặn ngăn trước tay Tô Hàn.
Sức mạnh của Cổ Yêu từ trong giọt máu bùng ra, va chạm với tay của Tô Hàn nhưng trong chớp mắt đã bị Tô Hàn áp chế.
"Nhất huyết Cổ Yêu?"
Tô Hàn ngước mắt nhìn Bối Ly: "Đệ nhất thiên kiêu Địa Tàng Thành đây sao! Ở chỗ Trung Lân có thể thi triển cấm kỵ chi thuật khiến mười tên tam huyết Cổ Yêu chết thay. Ngươi ở đây, không cần cấm kỵ chi thuật, lại có nhất huyết Cổ Yêu cam tâm chết thay."
"Không, không…"
Bối Ly biến sắc, lập tức hét: "Ta nhận thua! Tô Hàn, Bối Ly ta nhận thua!!!"
"Muộn rồi!"
Tô Hàn mặt lạnh tanh, bàn tay đang đánh vào giọt bản mệnh kim huyết đột ngột tăng lực.
"Ầm!"
Bản mệnh kim huyết lập tức vỡ tung.
Ngay cả nhất huyết Cổ Yêu thật sự đứng đây, Tô Hàn cũng tùy tiện giết chết, đừng nói chỉ là một giọt bản mệnh kim huyết nhỏ bé.
"Không!!!"
Sau khi giọt bản mệnh kim huyết vỡ nát, tiếng kêu thê lương của Bối Ly vang lên cùng lúc.
Yêu ma và nhân tộc có lẽ khác nhau về phương pháp tu luyện nhưng bản mệnh kim huyết đều giống nhau.
Giọt bản mệnh kim huyết này vỡ nát, đại biểu cho một vị nhất huyết Cổ Yêu tử vong!
Bối Ly làm sao có thể không đau lòng?
"Nếu ngươi nhận thua sớm hơn thì sao đến nỗi thế này?"
Khi Tô Hàn vừa dứt lời thì bàn tay lại tiếp tục đánh xuống.
"Xoạt!"
Không ngoài dự đoán của Tô Hàn, giọt bản mệnh kim huyết thứ hai lại từ ngực Bối Ly trôi ra.
"Đừng mà… Xin đừng mà!!!" Bối Ly đau khổ gào thét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận