Yêu Long Cổ Đế

Chương 3846:? Động sát tâm, giao chiến hoàng tộc!

Chương 3846: Động sát tâm, giao chiến hoàng tộc!
"Không tốt!"
Thấy bàn tay sắp chạm đến, lại gần hắn quá mức, Minh Trùng biến sắc, không khỏi nghiến răng, nắm lấy hư ảnh sau lưng, đột ngột hất về phía trước.
"Ầm! ! !"
Hư ảnh nổ tung, giọt máu màu vàng óng bay ra, ấn ký lại hiện lên ở giữa trán Minh Trùng.
Nhờ vào thời gian hư ảnh bị đánh tan, Minh Trùng nhanh chóng tránh sang một bên, mới thoát được cú đánh vừa rồi.
Bàn tay tiếp tục hướng phía trước, lan rộng ra không rõ phương nào, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Đến lúc này, mới có tiếng cười lạnh vang lên, lọt vào tai Minh Trùng.
"Ngại quá, ngươi đến chậm rồi."
Minh Trùng đột ngột quay đầu, chỉ thấy Tô Hàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện, còn cầm bút lông cùng nghiên mực trong tay.
"Khốn nạn, tạp chủng! ! !" Minh Trùng tức giận quát.
Chuyện về thiên địa bút, hắn từng thấy vài dòng ghi chép trong cổ thư của bộ lạc.
Chín thần vật trên đỉnh núi này không phải lúc nào cũng có, mà chỉ ngẫu nhiên xuất hiện.
Từng có một cường giả Yêu Hoàng cảnh thấy thiên địa bút ở đỉnh núi thứ ba.
Là phong thứ ba, chứ không phải phong thứ nhất!
Vị cường giả Yêu Hoàng cảnh kia ban đầu mừng rỡ, muốn lấy thiên địa bút đi, ai ngờ, lại giống chuyện vừa rồi, có một bàn tay to đập đến.
Lúc đó, vị Yêu Hoàng cảnh đã là nhất tinh Yêu Hoàng, nhưng vẫn bị bàn tay đập nát xác, nếu không phải phút cuối, hắn cắn răng lấy ra một giọt bản mệnh kim huyết, ngụy trang thành nguyên thần, trốn được cú công kích kia, e là đã sớm hồn phi phách tán.
Cũng chính vì vậy, Minh Trùng mới biết, bàn tay kia nhất định phải oanh kích vào thể xác rồi mới tan biến.
Mà sau khi tan biến, thiên địa bút và nghiên mực cũng sẽ biến mất theo.
Vậy nên, Minh Trùng mới giả vờ phẫn nộ, muốn mượn bàn tay hư ảo này chụp chết Tô Hàn, sau đó trong khoảnh khắc cuối cùng, sẽ chiếm lấy thiên địa bút và nghiên mực.
Cho dù không lấy được thiên địa bút và nghiên mực cũng không sao, chỉ cần Tô Hàn chết, công lao coi như hắn, đến lúc đó sẽ được ban thưởng rất nhiều, đủ để so với thiên địa bút và nghiên mực!
Nhưng ai có thể ngờ, Tô Hàn lại âm hiểm xảo trá đến thế!
Hắn hiển nhiên vô cùng cẩn thận, đã có sự chuẩn bị, nên mới chỉ để lại một hư ảnh khi đến trước bàn.
Hắn không tổn thất gì đã đành, còn khiến Minh Trùng suýt bị chụp chết.
"Giờ không cười được nữa sao?"
Tô Hàn thu lại thiên địa bút và nghiên mực, tạm thời chưa nghiên cứu, mà quay sang Minh Trùng cười nói: "Ngươi lúc thì nổi giận, lúc lại cười gian, cảm xúc thay đổi nhanh thật."
"Ti tiện nhân tộc, các ngươi chỉ là sâu kiến dưới chân yêu ma tộc ta, lại dám tranh đoạt đồ với bản điện, thật là tìm chết! ! !"
Minh Trùng gào thét, hư ảnh sau lưng Minh Trùng lại hiện ra, chỉ có điều trông có vẻ hư ảo hơn trước, không ngưng thực như vậy.
"Vừa bị bàn tay kia đập một lần, ngươi xem có vẻ không bị thương, nhưng cũng tổn thất đó chứ?" Tô Hàn cười trên nỗi đau của người khác.
"Cho bản điện chết đi! ! !"
Minh Trùng hét lớn, trong tay xuất hiện một thanh trường thương màu máu.
Theo tay hắn vung lên, vô số thương ảnh từ trên đầu Tô Hàn đổ xuống, lẫn lộn hư thực, mang theo tiếng nổ đáng sợ.
Vẻ mặt Tô Hàn cũng trở nên lạnh lùng, phá thương thần binh hiện ra, một đao chém xuống!
"Oanh! ! !"
Hai bên va chạm, vô số thương ảnh đều tiêu tan, đao mang của Tô Hàn vẫn còn, nhắm thẳng đỉnh đầu Minh Trùng ép xuống.
Một lực hàng thập hội!
"Chỉ là phù phiếm!" Tô Hàn hừ lạnh.
"Hả?"
Đồng tử Minh Trùng co lại, rõ ràng không ngờ Tô Hàn lại mạnh đến mức này, một kích toàn lực trong cơn giận dữ của hắn, dù bị trọng lực ở đây áp chế, vẫn đủ để diệt sát bất cứ yêu ma thánh vị thất huyết Yêu Quân cảnh nào.
Á thánh kim huyết ở trên người hắn, lực lượng diệu nhật quanh người hắn nhiều nhất, tác dụng của trọng lực với hắn, tương đối mà nói cũng ít hơn những yêu ma khác.
Theo Minh Trùng, Tô Hàn dù mạnh hơn, cũng chỉ là một đỉnh phong Thần Linh cảnh, giữa cả hai còn có một đại cảnh giới chênh lệch.
Hơn nữa, dù long hình gió lốc triệt tiêu trọng lực nhiều, thì cuối cùng vẫn còn, không thể triệt tiêu hết được.
Vì vậy, Tô Hàn không thể phát huy được chiến lực đỉnh phong, Minh Trùng có lòng tin áp chế được hắn.
Ai ngờ đâu, mới chỉ va chạm đầu tiên, hắn đã rơi vào thế hạ phong.
"Cút!"
Minh Trùng hét lớn, trường thương đâm thẳng ra, trực tiếp xuyên qua đao mang, hóa thành khói đen, tiêu tan bốn phía.
"Dòng dõi hoàng tộc, cũng chỉ đến thế thôi." Ánh mắt Tô Hàn lấp lánh.
"Nếu không có cái long hình gió lốc đó, ngươi cái Thần Linh cảnh nhỏ bé này, sao có thể là đối thủ của bản điện?" Minh Trùng vô cùng không cam lòng.
Rõ ràng có chiến lực rất mạnh, lại bị trọng lực áp chế mạnh mẽ, khiến Tô Hàn "tiểu nhân đắc chí".
Nói không cam tâm, không bằng nói là uất ức.
Quá đỗi uất ức!
"Thi cốt của dòng dõi vương tộc, Tô mỗ đã thôn phệ rồi, khí huyết tinh hoa quả thực nồng đậm, không biết dòng dõi hoàng tộc như ngươi có thể còn hơn không?" Tô Hàn đột nhiên mở miệng.
Ánh mắt hắn nhìn Minh Trùng khiến Minh Trùng vô cùng khó chịu, đó là một sự tham lam.
"Ha ha ha ha..."
Minh Trùng tức quá hóa cười: "Nực cười, đúng là chuyện cười lớn! Bản điện có thể tùy ý trấn áp bất kỳ Yêu Quân cảnh nào, kể cả vương tộc! Ngươi cái nhân tộc nhỏ bé, dù là Yêu Long cổ đế chuyển thế, cũng chỉ là có kinh nghiệm và ký ức mà thôi, ngoài ra, ngươi có gì? Hai tộc tranh chấp, yêu ma tộc ta ban đầu đã có ưu thế, huống chi tu vi của ngươi thấp hơn bản điện gần một đại cảnh giới!"
"Mà lúc này ngươi, lại muốn giết ta? Bản điện đây cho ngươi khí huyết tinh hoa, ngươi có dám thôn phệ không? Ngươi có tư cách để thôn phệ sao? !"
"Yêu ma tộc, ai cũng lắm lời vậy sao?"
Tô Hàn khẽ nhướng mày, con mắt dần nheo lại, toàn thân khí tức cũng dần tăng lên.
Ban đầu hắn không có ý định đánh giết Minh Trùng, như thế quá lãng phí thời gian, Vô Tận Thâm Uyên chỉ mở ra nửa năm, mà phía sau còn tám tòa thần phong chưa khám phá.
Nhưng trọng lực nơi này đã áp chế Minh Trùng, khiến lực lượng của hắn giảm mạnh, đúng lúc là thời cơ tốt nhất để giết hắn, dù hắn có nhiều thủ đoạn bảo mệnh, cũng phải bức hắn ra hết!
"Vút!"
Trường đao xẹt ngang, thân ảnh Tô Hàn biến mất trong nháy mắt, khi xuất hiện thì đã vượt qua trường đao hư ảnh, hướng Minh Trùng chém xuống.
"Ngươi thật sự muốn giết ta?"
Minh Trùng lửa giận ngút trời, cảm giác tôn nghiêm của mình như bị quăng xuống đất, hung hăng chà đạp.
Dòng dõi vương tộc còn phải hết mực cung kính với hắn, huống chi một tên nhân tộc nhỏ bé này!
"Tô Hàn, ngươi hôm nay nhất định phải trả giá cho sự tự đại của mình!"
Trong tiếng nói âm lệ, Minh Trùng cũng bay ra, trên không trung hai nghìn bảy trăm trượng này, cùng Tô Hàn triển khai đại chiến.
"Ầm ầm ầm..."
Hai bên thăm dò lẫn nhau, gần như trong chớp mắt đã đạt tới hơn ngàn lần va chạm.
Đạo huyết khí thứ bảy nổi lên từ người Minh Trùng, khiến Tô Hàn nhướng mày.
Tên này, không biết từ khi nào, đã theo lục huyết đột phá đến thất huyết Yêu Quân cảnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận