Yêu Long Cổ Đế

Chương 6020: Lần này trải nghiệm không tốt lắm

Phảng phất như có những hạt châu màu đỏ máu, muốn theo trên mặt Đoàn Ý Hàm tràn ra. Thân thể nàng, cũng theo bản năng hơi động một chút. Chính cái khẽ động này, lại một lần nữa khiến Đoàn Ý Hàm cứng đờ ở đó. Nàng cúi đầu nhìn lại. Chỉ thấy thân thể mình, và thân thể Tô Hàn, đang ôm nhau rất chặt. Có lẽ vì khi làm chuyện kia, bản thân đã quá mức dùng sức, cũng quá mức nhập tâm... Dẫn đến trên lưng Tô Hàn, xuất hiện rất nhiều vết cào đỏ ửng! Điều quan trọng nhất là... Hình như còn có gì đó, tồn lại bên trong cơ thể nàng! Khi đã hiểu rõ mọi chuyện. Tim Đoàn Ý Hàm gần như muốn nhảy ra ngoài, giống như có vô số chú nai con đang nhún nhảy bên trong. Nàng sắp nghẹt thở! Tất cả mọi chuyện đều không thể nghĩ tới, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Nhớ lại những lúc trước nàng cùng Tô Hàn quen biết, những lời đã nói với hắn, cùng với việc hi vọng hắn cứu mình.... Đoàn Ý Hàm thật muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui vào! Nói đi nói lại, làm thì cứ làm đi! Nhưng khi tất cả những chuyện này thật sự phát sinh, nàng không phải là không thể chấp nhận, mà là không biết nên dùng thân phận nào, để đối diện với Tô Hàn! Ngay lúc nàng bối rối không biết làm sao thì. Người đàn ông đang ôm mình, đột nhiên mở mắt! Hai người nhìn nhau. Cảm giác khẩn trương trong lòng Đoàn Ý Hàm, lập tức hóa thành một luồng sức mạnh vô hình, xộc thẳng lên não! Nàng ngây người! Sau đó... Gần như là theo bản năng, đẩy Tô Hàn sang một bên! Lúc hai người tách rời, Đoàn Ý Hàm cảm thấy cơ thể mình, như thiếu đi thứ gì đó, một cảm giác trống rỗng. Theo phản xạ nàng nhìn xuống eo Tô Hàn, rồi kêu lên một tiếng, tay ngọc thon dài che mắt lại. So với nàng vẫn còn chưa trải qua sự đời thì Tô Hàn tỏ ra từng trải hơn nhiều. "Xoạt!" Quần áo theo tay hiện ra, Tô Hàn che lên người mình. "Ta không có quần áo và trang sức của nữ đệ tử." Tô Hàn nói: "Ngươi có công phu khẩn trương thế này, thà rằng mặc quần áo vào trước đi." Nghe được lời này, Đoàn Ý Hàm cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng mặc quần áo vào. Không biết vì sao. Lúc nàng vừa mặc quần áo, Tô Hàn bỗng nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối. Hình như không nhắc nhở nàng thì sẽ tốt hơn. "Ngươi...ngươi đừng nhìn!" Đoàn Ý Hàm vẫn che mắt. "Đều đã mặc quần áo vào rồi, cũng không phải chưa từng nhìn." Tô Hàn nhếch miệng. "Ngươi!" Đoàn Ý Hàm tức giận, đột nhiên vung nắm đấm nhỏ, đấm vào ngực Tô Hàn. Tô Hàn không né tránh, ngược lại sau lưng bắt lấy tay nàng, rồi kéo một cái. Đoàn Ý Hàm loạng choạng, ngã nhào vào lòng Tô Hàn. Nàng vốn dĩ chỉ là theo bản năng, không sử dụng tu vi lực lượng, về sức mạnh đương nhiên không bằng Tô Hàn. Gần sát ngực Tô Hàn, cảm nhận được nhịp tim của hắn, cơ thể Đoàn Ý Hàm, lập tức run rẩy càng dữ dội hơn. "Còn nhớ ngươi đã nói gì không?" Tô Hàn ôm lấy lưng Đoàn Ý Hàm: "Ngươi nói, trước kia thân thể của ngươi quá xấu, một ngày nào đó, ngươi sẽ cho ta thấy ngươi hoàn mỹ nhất." "Ngươi đừng nói nữa!" Đoàn Ý Hàm ngượng ngùng không ngừng giậm chân, nhưng cũng không thoát khỏi cái ôm của Tô Hàn. Trên thực tế. Không phải Tô Hàn háo sắc cũng không phải Tô Hàn vứt bỏ Nhậm Thanh Hoan, Tiêu Vũ Tuệ các người ra sau đầu. Mặc kệ rốt cuộc là có phải để cứu Đoàn Ý Hàm mới làm ra những chuyện này. Ngược lại, đã làm thì là làm! Cũng có lẽ. Vào cái lúc hắn quyết định làm những chuyện này, cái lúc Đoàn Ý Hàm đồng ý cho hắn cứu mình. Hai số mệnh cùng duyên phận, đã có sự ràng buộc. Đoàn Ý Hàm không phải loại con gái lăng loàn, lần đầu tiên của nàng chính là cho Tô Hàn. Tô Hàn nên đối diện với thân phận của nàng, trước tiên chính là một người đàn ông! Với một người đàn ông mà nói. Nếu hai người đã thẳng thắn với nhau, những chuyện cần làm cũng đã làm rồi. Sau khi kết thúc, hắn có thể buông Đoàn Ý Hàm ra, trơ mắt nhìn nàng đi vào vòng tay của người đàn ông khác sao? Không thể nào! Bản thân Đoàn Ý Hàm cũng tuyệt đối không thể làm như vậy! Tô Hàn hiểu rõ. Trong thời gian tiếp xúc dài như vậy, Đoàn Ý Hàm kỳ thực đã có tình cảm với mình. Chỉ là. Sự việc xảy ra quá đột ngột, nàng chưa hề có sự chuẩn bị, cho nên nhất thời khó mà đối diện với chính mình mà thôi. Dù tu vi có mạnh đến đâu, tâm cảnh có cao bao nhiêu, nàng xét đến cùng vẫn là một người phụ nữ. "Hô..." Tô Hàn nhẹ nhàng thở phào, hơi thở làm lay động mái tóc xinh đẹp của Đoàn Ý Hàm. "Lời hứa của ta đối với ngươi, đã thực hiện được rồi, vậy lời hứa của ngươi với ta, khi nào mới có thể thực hiện đây?" Đoàn Ý Hàm thực sự không nhịn được nữa. Khí chất băng thanh ngọc khiết của nàng trước đó hoàn toàn biến mất, thay vào đó, nàng giống như một cô gái nhỏ, đưa ngón tay, bấm mạnh lên lưng Tô Hàn một cái. Tô Hàn mỉm cười, không hề tỏ ra đau đớn. Hắn cảm thấy Đoàn Ý Hàm bây giờ, so với trước đây đáng yêu hơn rất nhiều. Có lẽ là bởi vì đã làm những chuyện đó, nên những cảm xúc tình cảm mà trong lòng hắn chưa bao giờ quan tâm đến, cũng vào lúc này bùng nổ. "Đã làm những việc nên làm rồi, vậy từ nay về sau, ngươi Đoàn Ý Hàm cũng chỉ có thể là 'Sư tỷ' của ta, cũng chỉ có thể thuộc về ta, đã hiểu chưa?" Giọng nói của Tô Hàn vô cùng bá đạo. Cơ thể mềm mại của Đoàn Ý Hàm run lên. Nàng có thể nghe thấy, Tô Hàn nhấn mạnh hai chữ "Sư tỷ". Im lặng rất lâu. Đoàn Ý Hàm vùi đầu vào ngực Tô Hàn, khẽ gật đầu. "Ha ha ha ha..." Trong khoảnh khắc này. Cảm giác thành tựu sâu đậm trong lòng Tô Hàn lập tức trỗi dậy, tâm trạng như thể thấy một thế giới mới, vô cùng thoải mái. "Hảo huynh đệ, các ngươi kết thúc rồi sao?" Đúng lúc này. Giọng nói của Lam Nhiễm, bỗng nhiên truyền đến từ bên ngoài ánh sáng. Rất rõ ràng. Hắn là nghe được tiếng cười lớn của Tô Hàn, cho nên mới hỏi vậy. "Không cho ngươi nói!" Đoàn Ý Hàm ngước mắt trừng Tô Hàn. Tô Hàn trợn mắt: "Đều đã có vợ chồng trên thực tế, ngươi lại không muốn thừa nhận? E là dù ta không nói, Lam ca và Lăng sư tỷ bọn họ cũng đã đoán được." "Đoán được cũng không cho ngươi nói!" Đoàn Ý Hàm cắn môi dưới. "Được rồi." Tô Hàn nhẹ nhàng lắc đầu: "Thật tình thì ngươi cũng rất xấu, lần này ta cũng không có được trải nghiệm tốt gì, không nói cũng được." "Tô Hàn! ! !" Đoàn Ý Hàm cố gắng đè thấp giọng mình: "Ngươi muốn c·hết à? !" Không đợi Tô Hàn mở miệng. Giọng nói của Lam Nhiễm, lại một lần nữa truyền đến. "Đoàn sư tỷ sao rồi?" Tô Hàn vốn định lại trêu chọc Đoàn Ý Hàm, bây giờ chỉ có thể thở dài. "Xoạt!" Hắn tùy ý vung tay, lớp ánh sáng bao phủ hai người lập tức tan đi. Chỉ thấy Lam Nhiễm, Lăng Ngọc Phỉ, Cự Ninh và những người khác, đều đứng ở bên ngoài. Đoàn Ý Hàm cố gắng biểu hiện bản thân rất bình tĩnh, tựa như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng ánh mắt kỳ lạ của Lam Nhiễm và Lăng Ngọc Phỉ, lại khiến tim nàng không tự chủ được mà đập nhanh hơn. "Ý Hàm không có việc gì, tốt quá rồi!" Lăng Ngọc Phỉ thở phào nhẹ nhõm. "Đoàn sư tỷ không có uống đan dược, vậy sao cô ấy lại tốt vậy?" Lam Nhiễm nhíu mày. Cười hắc hắc với Tô Hàn: "Mau nói, cái Vô Song Thăng Long công mà người người đồn thổi trên người Đoàn sư tỷ, đã mang lại lợi ích gì cho ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận