Yêu Long Cổ Đế

Chương 1658: Lý trí, vẫn là điên cuồng?

Từ trong hang động của tinh linh đi ra, Tống Khiết liền khoanh chân ngồi ở lối đi cách đó không xa. Khi thấy Tô Hàn bước ra, hắn hơi run rẩy, hiển nhiên không ngờ rằng thời gian lại ngắn như vậy. Thông thường, những người tiến vào hang động tinh linh đều mất vài ngày, vài chục ngày, thậm chí hai ba tháng, có khi còn lâu hơn nữa. Mà Tô Hàn chỉ mất chưa đến một ngày. "Tô Hàn, nhanh vậy đã ra rồi?" Tống Khiết tiến đến hỏi. "Ừm." Tô Hàn nhẹ gật đầu, trong đầu vẫn nhớ chuyện của Nhậm Khải Anh, vẻ mặt có chút không vui. Tống Khiết cũng thấy Tô Hàn có tâm sự, nói vài câu qua loa rồi không hỏi thêm nữa. . . . Tô Hàn rời khỏi hậu sơn. Trên đường đi, có không ít người chào hỏi hắn, nhưng Tô Hàn giống như không nghe thấy, chẳng buồn đáp lời. Đến khi vô thức đi tới trước khuê phòng của Nhậm Thanh Hoan, Tô Hàn mới chợt tỉnh ra. "Sao ta lại đến đây?" Tô Hàn đứng ngây người tại chỗ, quay đầu lại thì thấy có không ít thủ vệ Thiên Sơn Các đang lén nhìn mình, dường như đang bàn tán gì đó. Thấy hắn nhìn sang, đám thủ vệ vội vàng thu hồi ánh mắt. "Xem ra sau trận chiến lần trước, ở Thiên Sơn Các, chuyện giữa ta và Nhậm Thanh Hoan đã bị bàn tán không ít!" Tô Hàn thầm nghĩ. "Vào đi." Đúng lúc này, giọng Nhậm Thanh Hoan từ trong phòng truyền ra. Trên mặt Tô Hàn lộ vẻ xấu hổ, đứng suy nghĩ một lát, rồi truyền âm: "Các chủ, cái kia... Ta không cố ý đến đây." "Bảo ngươi vào thì vào đi." Nhậm Thanh Hoan mạnh mẽ nói. Khóe miệng Tô Hàn hơi co giật một chút, rồi mở cửa phòng bước vào. Nhậm Thanh Hoan vẫn như cũ khoanh chân ngồi đó, khuôn mặt tuyệt mỹ, hoàn toàn khôi phục vẻ thanh lãnh như trước kia. "Đột phá rồi?" Liếc Tô Hàn một cái, Nhậm Thanh Hoan lên tiếng. "Ừm." Tô Hàn khẽ gật đầu, rồi lại nhớ đến chuyện của Nhậm Khải Anh. Hắn hơi do dự, không biết nên mở miệng như thế nào. Cho đến giờ phút này, hắn vẫn còn hơi không xác định, việc Nhậm Khải Anh tan xác, rốt cuộc có phải vì mình hay không. "Chuyện này không trách ngươi." Nhậm Thanh Hoan bất chợt mở lời. Tô Hàn sững người, ngẩng đầu nhìn Nhậm Thanh Hoan. "Ta đang nói đến hắn." Nhậm Thanh Hoan nhìn thẳng vào Tô Hàn, bình tĩnh nói: "Hắn đã bị nhốt ở đó quá lâu rồi, ngươi... đã cứu được hắn." "Thật là do ta?" Tô Hàn im lặng, một hồi sau mới thở dài: "Mọi lời nguyền rủa đều có cách hóa giải, ta đây là, biến tướng giết hắn." "Không, cái chết của hắn không liên quan đến ngươi." Nhậm Thanh Hoan nhẹ nhàng lắc đầu: "Hắn luôn cho rằng ta không biết, ta cũng luôn giả vờ như không biết, nhưng thực tế... ta luôn biết." "Lời nguyền của hắn là ba vạn năm, mà đến hôm nay, thời gian ba vạn năm sắp kết thúc rồi." "Nói cách khác, cho dù lần này ai vào, hắn cũng sẽ chết." Tô Hàn nhíu mày, không khỏi nói: "Ý của ngươi là, hắn chết, tạo thành lần này tạo hóa, cho dù ai đi vào cũng sẽ có được tạo hóa này?" Nhậm Thanh Hoan không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận. Tô Hàn chợt nhớ lại khi tới hang động tinh linh, Tống Khiết đã nói Nhậm Thanh Hoan báo cho anh rằng Tô Hàn sẽ đi. Nói cách khác... Nhậm Thanh Hoan biết lần này có tạo hóa! Nếu lần này là người khác đến hang động tinh linh, Nhậm Thanh Hoan đã ngăn cản rồi! Nàng đã dùng cái chết của cha mình, để tạo nên cơ duyên này cho Tô Hàn! "Chuyện này..." Trong một khắc, Tô Hàn cảm thấy ngực hơi khó chịu đến hốt hoảng. Hắn khó mà tưởng tượng, cha ruột Nhậm Thanh Hoan chết rồi, mà nàng vẫn có thể bình tĩnh ngồi đây nói chuyện với mình. "Ta là một người lý trí." Nhậm Thanh Hoan đứng lên, dường như hiểu được Tô Hàn đang nghĩ gì. "Lúc đầu, khi phụ thân bị nguyền rủa, ta rất đau khổ, buồn bã, tức giận, đầy oán hận." "Nhưng theo thời gian trôi đi, những cảm xúc đó đều đã biến mất, cuối cùng chỉ còn lại sự bất lực." "Ba vạn năm, quá dài..." "Ta biết, ta không thể cứu được hắn, ta cũng không có cách nào cứu hắn." "Cho nên, dù ta có điên cuồng, thì có ích lợi gì?" Tô Hàn im lặng. Nhậm Thanh Hoan nói không sai chút nào, đây chính là biểu hiện lý trí nhất. Người xúc động thường rất khó kiềm chế cảm xúc của mình, hắn không tin, tâm lý Nhậm Thanh Hoan lại thật sự bình tĩnh như vẻ ngoài! "Chuyện này tạm thời không bàn đến, chúng ta hãy nói chuyện chính sự trước đã." Nhậm Thanh Hoan nói. Tô Hàn nhẹ nhàng lắc đầu: "Trạng thái của ngươi lúc này, không bàn được chính sự, để sau hãy nói." Vừa dứt lời, bóng dáng Tô Hàn lóe lên, rồi biến mất khỏi phòng. Rất lâu sau khi hắn rời đi. . . "Vì sao... vì sao! ! !" "Ta từng đến hang động tinh linh vô số lần, ta biết ngươi chưa chết, nhưng ngươi... vì sao không muốn gặp ta! !" "Nếu sớm biết thế, lúc ngươi và mẫu thân chia ly, sao ngươi nhất định phải giữ ta bên cạnh, để ta phải chịu khổ như vậy! "Bây giờ, ngươi chết rồi... ha ha, chết rồi..." . . . Núi của đệ tử ngoại môn, trước động phủ. Tô Hàn liếc nhìn Diệp Tiểu Phỉ, nàng vẫn đang tu luyện. Suy nghĩ một chút, Tô Hàn đánh thức Diệp Tiểu Phỉ. "Tô sư huynh, ngài đã về rồi ạ?" Diệp Tiểu Phỉ thấy Tô Hàn về liền vội đứng dậy. "Ừm." Tô Hàn nhẹ gật đầu, nói: "Ta có một không gian đặc biệt, thời gian bên trong trôi nhanh hơn bên ngoài bốn mươi lần, tu luyện ở đó một năm tương đương với bên ngoài bốn mươi năm." "Hả?" Mắt Diệp Tiểu Phỉ mở to: "Mạnh vậy sao?" "Ngươi muốn đi không?" Tô Hàn cười hỏi. "Đương nhiên là muốn ạ!" Diệp Tiểu Phỉ theo bản năng trả lời, rồi lại hỏi: "Nhưng thưa Tô sư huynh, những nơi như thế thường thuộc về tạo hóa chi địa, điều kiện chắc cũng rất nhiều ạ?" "Ngươi còn biết tạo hóa chi địa là gì à?" Tô Hàn thấy Diệp Tiểu Phỉ có chút đáng yêu, trêu nàng một câu rồi nói: "Không cần điều kiện gì, ngươi cứ vào đó tu luyện là được, ta sẽ cung cấp linh tinh, đan dược các loại cho ngươi, việc ngươi cần làm chỉ là cố gắng tu luyện. Đây là một quá trình cực kỳ khô khan, hi vọng ngươi có thể kiên trì." "Tiểu Phỉ nhất định có thể!" Ánh mắt Diệp Tiểu Phỉ lộ vẻ kiên định. "Vậy thì tốt, ngươi có thể vào đó ngay bây giờ." Tô Hàn gật đầu. "Khoan đã ạ." Diệp Tiểu Phỉ mím môi một cái, nói: "Nếu Tiểu Phỉ vào đó tu luyện, sẽ không thể tiếp tục chăm sóc Tô sư huynh được, để con đi tìm cho ngài một tùy tùng nhỏ mới đã." "Tùy tùng nhỏ thôi mà, ai cũng được, tự ta sẽ tìm." Tô Hàn cười nói. "Không được, tùy tùng nhỏ của người khác thì không sao, nhưng người bên cạnh Tô sư huynh thì nhất định con phải tự mình chọn!" Diệp Tiểu Phỉ lập tức lắc đầu: "Tô sư huynh, yên tâm đi, con sẽ sớm tìm được người, không lãng phí thời gian quá lâu đâu ạ." "Được thôi." Tô Hàn bất đắc dĩ gật đầu. Tốc độ tu luyện của Diệp Tiểu Phỉ rất nhanh, tuyệt đối có thể gọi là kinh khủng. Tô Hàn đã tận mắt chứng kiến kỳ tích xảy ra trên người nàng, đương nhiên sẽ không để lãng phí tư chất của Diệp Tiểu Phỉ. Rất có thể, trong tương lai, Diệp Tiểu Phỉ sẽ trở thành một sự trợ giúp lớn cho mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận