Yêu Long Cổ Đế

Chương 2301: Từng cái từng cái bắt!

Lão giả không tiếp tục mở miệng, không phải là không muốn, mà là... căn bản không dám! Từ trên người Thẩm Ly truyền ra sát cơ, lão giả này liền có thể nhận ra, nếu như mình còn dám lên tiếng sủa bậy, hắn thật sự sẽ giết mình! Mà Tiếu Hải Long ở đó, đã hoàn toàn chết lặng. Lão giả Đạo Tôn cảnh này là người đi theo bên cạnh hắn, là một người duy nhất đạt tới cảnh giới Đạo Tôn. Nói cách khác, ngoại trừ lão giả này, ngay tại giờ khắc này, tất cả những người có mặt ở đây, không còn ai có thể bảo vệ hắn! Thực ra, Tiếu Hải Long tuy háo sắc, nhưng vẫn biết chừng mực, vì thế, số người bị đắc tội cũng không nhiều. Hơn nữa, phụ thân của hắn lại là phó Tông chủ Tiên Kiếm phái, một cường giả Thiên Đế cảnh, cho dù là Tam Giáo cũng phải nể mặt đôi chút. Phái ra một Đạo Tôn cảnh tới bảo hộ, thật đã là quá đủ rồi. Nhưng ai có thể ngờ được, Phượng Hoàng tông lại xuất hiện! Xuất hiện thì cũng thôi đi, đám người ngầm luôn ẩn nấp bốn phía Phượng Hoàng tông, lại không hề phát hiện ra! Không phát hiện thì cũng thôi đi, nhưng trong Phượng Hoàng tông... Lại xuất hiện một vị cường giả đáng sợ như vậy! ! ! Ngay cả siêu cấp đại năng tam phẩm Đạo Tôn cảnh cũng tùy ý chà đạp nghiền ép, ít nhất, người này cũng phải là lục phẩm, thậm chí thất phẩm Đạo Tôn cảnh mới làm được điều này!"Các ngươi..." Tiếu Hải Long còn định ra tay, lại bị người của Phượng Hoàng tông bắt lấy, dẫn tới trước mặt Thẩm Ly."Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì! ! !"Tiếu Hải Long hét lớn: "Tiên Kiếm phái ta cùng Phượng Hoàng tông các ngươi không thù không oán, các ngươi dựa vào cái gì bắt ta?""Không thù không oán?"Thẩm Ly liếc Tiếu Hải Long: "Ban đầu đã làm những gì để vũ nhục Tông chủ phu nhân, xem ra ngươi đã quên rồi?""Hả?"Sắc mặt Tiếu Hải Long thay đổi. Hắn đúng là quên mất thật! Số nữ nhân hắn đùa bỡn quá nhiều, làm sao có thể nhớ hết từng người? Huống chi, chuyện này trong lòng Tiếu Hải Long, cũng không tính là gì, cho nên căn bản không hề để trong lòng. Không ngờ tới, Phượng Hoàng tông lại vì chuyện này mà ra mặt."Ta chỉ tùy tiện nói vài câu mà thôi, lại không làm gì nàng, đến mức khiến các ngươi như thế?" Tiếu Hải Long hô hoán."Tông chủ phu nhân, là thân thể chí tôn, một trong linh hồn của Phượng Hoàng tông, thân phận tôn quý bực nào, mà cũng là hạng người đạo chích như ngươi có thể tùy ý vũ nhục?"Thẩm Ly không nói lời nào, trực tiếp tặng cho Tiếu Hải Long một bạt tai, tát thẳng vào mặt Tiếu Hải Long. "Ngươi may là không có làm gì nàng, nếu như thật làm gì nàng, cả Tiên Kiếm phái các ngươi cũng phải chịu họa!"Lời vừa dứt, Thẩm Ly vung tay lên, người của Phượng Hoàng tông liền mang Tiếu Hải Long đi, rút quân rời khỏi. Mà Thẩm Ly thì ném Nguyên Thần của lão giả kia vào trong trữ vật giới chỉ. Trước khi đi, thân ảnh hắn dừng lại, hơi quay đầu, liếc nhìn qua những người khác."Chư vị, ngược lại để các ngươi kinh sợ."Thẩm Ly cười nhạt nói: "Không sao, buổi đấu giá này, các ngươi có thể tiếp tục tiến hành."Nói xong, thân ảnh hắn lần nữa biến ảo, cuối cùng biến mất hoàn toàn. Toàn bộ phòng đấu giá, hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ! Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn chỗ Thẩm Ly rời đi, tim đập loạn nhịp, khẩn trương vô cùng. Người Phượng Hoàng tông đến nhanh, đi cũng nhanh. Toàn bộ quá trình, không quá ba phút. Mà chỉ ba phút trước đó, bọn họ còn không ngừng mỉa mai và chế giễu, thậm chí còn mong muốn giữ người Phượng Hoàng tông lại. Thế mà trong ba phút này, Phượng Hoàng tông diệt một vị siêu cấp đại năng tam phẩm Đạo Tôn cảnh, chém giết hơn trăm người, lại còn ngay trước mắt bọn họ, mang Tiếu Hải Long đi!"Cái này..."Sau một hồi lâu, có người muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì."Hưu hưu hưu..." Từng bóng người, tất cả đều tán đi. Bọn họ muốn làm, tự nhiên là tranh thủ thời gian trở về tông môn báo cáo. Còn buổi đấu giá này? Còn tiếp tục cái rắm! . . .Cùng lúc Thẩm Ly xông vào hội đấu giá ở Ngọc Hư Thành, một nơi khác ——Yêu Linh Sơn. Nói là Yêu Linh Sơn, trên thực tế, nó chỉ là một khu rừng mới được trồng và mọc lên trong mười năm trở lại đây. Tuy nhiên, tu sĩ có thủ đoạn lớn, hội tụ linh khí thiên địa, tự nhiên có thể thúc đẩy khu rừng này, phát triển nhanh chóng. Khu rừng này do người Cự Linh tông tạo ra. Nói chính xác hơn, là do con trai của Tông chủ Cự Linh tông, Hoàng An Bá, tạo ra. Mục đích tạo ra nó là... để lấy lòng một nữ tử! Nữ tử này tên là Ngu Tú Linh, là người của Thánh Nữ Cung, chỉ là đệ tử bình thường, không phải tiên tử gì đó. Nhưng, nàng có vẻ ngoài yêu mị, khí chất xinh đẹp, khiến cho Hoàng An Bá si mê thần hồn điên đảo, nhưng mãi không thể chiếm được, bởi thế hắn mới bày ra mấy trò này. Trước khi vực ngoại thiên ma bùng nổ, Ngu Tú Linh thích nhất là vào rừng săn yêu thú. Do đó, đã có không ít nam nhân của các tông môn khác mời nàng cùng nhau lên núi đi săn. Hoàng An Bá chính là sau khi nghe được chuyện này mới tạo ra khu rừng này. Lúc tạo ra khu rừng này, hắn còn lấy ra không ít linh thú mà Cự Linh tông từng nuôi dưỡng, thả vào trong rừng, dùng màn sáng ngăn chúng không chạy ra ngoài. Tất cả những điều này, cũng chỉ là vì làm Ngu Tú Linh vui lòng. Cả trên dưới Cự Linh tông, có không ít người không vừa mắt, nhưng vì Hoàng An Bá là con trai của Tông chủ, mà Tông chủ lại cực kỳ cưng chiều đứa con trai này của mình, cho nên dù trong lòng bất mãn, cũng không dám biểu lộ ra. Hôm nay, mục đích cuối cùng của Hoàng An Bá đã đạt được, Ngu Tú Linh bị hắn mời tới, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên hắn có thể chạm vào tay nàng! Điều này đối với Hoàng An Bá mà nói, quả thực là một chuyện vô cùng phấn khích. Hắn thậm chí còn đang tưởng tượng, hôm nay sau khi đi săn về, sẽ như thế nào cùng Ngu Tú Linh trên giường, điên loan đảo phượng. Với khí chất mị hoặc của Ngu Tú Linh, chắc là công phu trên giường cũng phải rất lợi hại a?...“Hoàng công tử, nhận lấy này!”Trong rừng truyền đến giọng nói mềm mại. Hoàng An Bá cưỡi trên một con Huyễn Linh Mã, vung tay lên, đón lấy một con thỏ hoang được ném từ phía xa tới. Trên thân con thỏ rừng này, có một mũi tên xuyên qua, khiến nó chết ngay tức khắc."Ha ha, Tú Linh cô nương quả nhiên lợi hại, mới mấy phút thôi mà đã bắn được hơn ba mươi con thỏ hoang!" Hoàng An Bá lớn tiếng cười nói."Hoàng công tử còn nói sao, người ta muốn giận chết đi mất!" Theo giọng nói hạ xuống, một nữ tử từ đằng xa đi tới. Nàng cũng đang cưỡi một con Huyễn Linh mã, mặc áo tím, tóc dài tung bay trong gió, làn da trắng như tuyết, gương mặt xinh đẹp, thêm vào khí chất mị hoặc, chỉ cần một cái nhăn mày một nụ cười, đều khiến cho Hoàng An Bá tâm động không thôi."Nếu như có thể cưỡi nàng ở dưới thân, đúng là chuyện may mắn của đời ta!" Hoàng An Bá nuốt một ngụm nước bọt.Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt, hắn vẫn biểu hiện phong độ nhẹ nhàng."Lời cô nương nói có vẻ không đúng, người có thể đi săn như cô nương đây, lại còn không dùng đến tu vi, quả thực là rất lợi hại rồi, cho dù là bản công tử, cũng không thể so sánh với cô được." Lúc Hoàng An Bá nói chuyện, hắn cưỡi Huyễn Linh Mã đi lên trước, bắt lấy đôi tay ngọc trắng nõn của Ngu Tú Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận