Yêu Long Cổ Đế

Chương 4609:   nam nhân khổ!

Chương 4609: Đàn ông thật khổ!
Không hề do dự, Tô Hàn gọi Bạch Cốc và Bạch Sam đến, bảo các nàng trông chừng Bàn Cổ tinh tủy. Đương nhiên, hắn dùng giọng điệu thương lượng. Bạch Cốc thì không sao, nhưng Bạch Sam lại không nghe Tô Hàn sai khiến. Nha đầu này chỉ thích ngọt nhạt, nếu Tô Hàn mà dùng kiểu ra lệnh với nàng, e rằng nàng sẽ chẳng thèm để ý đến hắn. May là lần này thái độ Bạch Sam cũng khá tốt, không có làm khó dễ Tô Hàn.
Giải quyết xong chuyện này, Tô Hàn liền muốn lên đường đến chiến trường Chư Thần. Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng chợt vang lên bên tai Tô Hàn: "Phu quân ~".
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào đến mức có phần quá đà, nghe mà nổi cả da gà. Tô Hàn không khỏi rùng mình: "Nam Cung Ngọc, ngươi lại giở trò gì đấy?"
"Phu quân, người ta có chuyện muốn bàn với chàng mà!" Nam Cung Ngọc xấu hổ nói. Tô Hàn thực sự chịu hết nổi cái kiểu giọng này của nàng, nếu là Lạc Ngưng thì còn dễ nghe, dù sao Lạc Ngưng vốn dĩ là người có tính cách như vậy. Nhưng Nam Cung Ngọc cố tình ra vẻ như thế, khiến Tô Hàn vô cùng khó chịu.
"Có gì thì nói đi, ngươi lại định bày trò gì đây?" Tô Hàn truyền âm nói.
"Phu quân, sao chàng lại nói người ta như vậy chứ, còn thêm chữ 'lại', cứ như thể trước kia người ta toàn bày trò quái đản với chàng không vậy."
Tô Hàn: "..."
"Phu quân, lúc ở Nhân Đình cung, chàng cũng đã nói rồi, lần này giao chiến với yêu ma, nhân tộc tổn thất nặng nề, sau này phải đoàn kết một lòng. Có điều kết giới ánh sáng cũng vô dụng thôi, dù sao nhân tộc số lượng quá ít, về cơ bản mà nói, chúng ta yếu hơn các chủng tộc khác, đúng không?" Nam Cung Ngọc vòng vo nói.
Tô Hàn giật giật mí mắt: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Muốn nhân tộc lớn mạnh, chỉ dựa vào tu vi là không đủ, trước hết phải có 'người' đã!"
Nam Cung Ngọc nói: "Nếu không, cho dù chàng có mạnh đến đâu, cả Thượng Đẳng tinh vực mà chỉ còn mỗi mình chàng thì cũng không thể gọi là 'Nhân tộc', chàng thấy đúng không?"
"Tạo ra con người?"
Tô Hàn khóe miệng co giật vài lần, đột nhiên hiểu rõ ý của Nam Cung Ngọc.
"Phu quân, đừng nói thẳng ra thế chứ..." Nam Cung Ngọc càng tỏ vẻ làm nũng.
Tô Hàn hết lời. Thật ra lúc ở Nhân Đình cung, những lời hắn nói đã mơ hồ ám chỉ đến việc 'tạo ra con người'. Dù chỉ là ý tứ mơ hồ, mọi người cũng đều hiểu được. Cũng như lũ yêu ma kia, chỉ cần số lượng đông thì tự nhiên cường giả cũng sẽ nhiều lên theo. Trong mười người không có thiên tài, thì một trăm người chắc chắn sẽ có! Nhưng xét về phía Tô Hàn, hắn hoàn toàn không cân nhắc đến chuyện này, vì còn quá nhiều việc cần lo.
"Cái này..." Tô Hàn do dự.
"Chàng dám không nghe sao!"
Nam Cung Ngọc đột nhiên trở nên hung dữ: "Tiểu Tô Hàn, ta mặc kệ chàng có muốn hay không! Thanh Hoan tỷ tỷ và Vũ Tuệ tỷ tỷ đều sinh con rồi, Vũ Tuệ tỷ tỷ còn sinh hai, lẽ nào ta Nam Cung Ngọc lại không thể sinh cho chàng một mụn con nối dõi? Đường đường tông chủ Phượng Hoàng tông, đứng đầu Thượng Đẳng tinh vực mà chỉ có ba đứa con, chàng không thấy mất mặt sao?"
Tô Hàn: "..."
"Lại đây cho ta!"
"Nhanh lên! Mau lên! Lập tức!"
"Lão nương hôm nay sẽ chờ chàng trong phòng, nếu không có bầu thì đừng hòng bước ra khỏi cửa phòng một bước!"
"Là người đứng đầu Nhân Đình cung, chàng có trách nhiệm làm cho nhân tộc lớn mạnh, lại phải xông pha làm gương, hiểu chưa?!"
"Ta và chàng đều có tư chất tốt như vậy, nếu để lãng phí thì có đáng tiếc không?!"
"Phụ thân ta đã đến Trung Đẳng tinh vực chờ sau này đoàn tụ cùng chúng ta rồi, nếu biết ta đến giờ vẫn chưa sinh cho chàng đứa con nào, chắc chắn ông ấy sẽ mắng ta!"
"Chàng coi như vì ta, cũng cần phải..."
"Thôi thôi thôi, ta đến ngay, ta đến ngay được chưa?"
Tô Hàn bất đắc dĩ cắt ngang lời Nam Cung Ngọc, đành phải gác lại chuyện đến chiến trường Chư Thần để tìm kiếm cơ duyên tạm thời. Đương nhiên, chuyện này cũng sẽ không kéo dài lâu...
... Theo Tô Hàn thì chỉ cần một ngày là đủ. Nhưng hiển nhiên hắn đã nghĩ quá ít. Hóa ra không chỉ Nam Cung Ngọc, mà Lạc Ngưng, Vân Thiển Thiển, Tiêu Vũ Nhiên và Mộ Tĩnh San cũng đều đang đợi hắn...
Tô Hàn suýt chút nữa khóc ròng. Chuyện này thì liên quan gì đến tu vi chứ? Có phải là muốn vắt kiệt sức của hắn không vậy? Muốn sinh con thì cũng từ từ chứ, sao ai nấy cũng đều sốt ruột thế? Đến cả tên con sau này cũng chưa nghĩ ra hết nữa!...
...Một ngày bằng một năm.
Từ khoảnh khắc bước chân vào phòng Nam Cung Ngọc, Tô Hàn đã cảm thấy như vậy. Sau mười ngày, hắn bước ra từ phòng Vân Thiển Thiển, người đã gần như đứng không vững. Phương Tầm vừa lúc đi ngang qua đó, thấy thế liền ngạc nhiên hỏi: "Tông chủ, sao ngài lại... nhìn gầy đi thế này?"
Mặt Tô Hàn đen lại: "Ngươi quản nhiều thế làm gì, ta thích gầy đi thì sao?"
Phương Tầm giật mình, tông chủ sao lại bực bội thế này?
"Thuộc hạ chỉ hỏi thôi mà..." Hắn lẩm bẩm.
"Bớt lo chuyện bao đồng đi, có thời gian đó thì ngươi đi tìm Dao Nhi nói chuyện đi!"
Nói xong Tô Hàn liền biến mất trước mặt Phương Tầm như chạy trốn.
"Tông chủ bị sao vậy? Thật là kỳ lạ." Phương Tầm lắc đầu rồi cũng rời đi.
Không lâu sau đó, cửa phòng Vân Thiển Thiển mở ra, cô nàng tươi rói bước ra ngoài: "Phu quân vẫn là lợi hại nhất a!"
... Làm loại chuyện này, đương nhiên không thể dùng sức mạnh tu vi để thúc ép, đây là tôn nghiêm của một người đàn ông! Nhưng sau khi xong việc, Tô Hàn vẫn phải nuốt rất nhiều đan dược để hồi phục tinh lực.
"Những gì cần làm, ta Tô Hàn đều đã làm hết, còn có thể có thai hay không thì xem các ngươi!" Tô Hàn gầm lên hướng vị trí của mấy cô gái.
Sau khi giao phó qua loa một số chuyện cho những người còn lại, Tô Hàn bắt đầu lên đường đến chiến trường Chư Thần. Với sức chiến đấu hiện tại của hắn, đương nhiên không ai lo lắng. Tô Hàn để Thánh Tử Tu Di Giới ở lại Phượng Hoàng tông để phòng bất trắc. Bản thân hắn đã rất mạnh, cộng thêm triệu hoán Tổ Vu và Đế Giả kiếm khí, thật ra không cần dùng đến Thánh Tử Tu Di Giới, trừ khi luyện công. Nếu ngay cả những biện pháp này không giúp được Tô Hàn, thì Thánh Tử Tu Di Giới cũng chẳng có tác dụng gì lớn...
...Chiến trường Chư Thần, còn được gọi là "Thượng cổ chiến trường". Nghe nói, nơi này là địa điểm giao chiến của các vị thần thời thượng cổ. Ở kiếp trước, Tô Hàn cũng không tin lắm chuyện này, dù nơi đó thật sự có bảo vật nhưng vẫn còn kém xa so với Cổ Chân. Nhưng sau khi hai vị thượng cổ di tộc là Bạch Sam và Bạch Cốc xuất hiện, Tô Hàn đã tin tưởng vào cái tên "Thượng cổ chiến trường" không chút nghi ngờ.
Vị trí của hắn là ở khu vực cấp bảy phía tây bắc, gần với Đại Danh phủ vực. Với tốc độ của Tô Hàn, chẳng mấy chốc hắn đã đến được đó. Sau khi cuộc chiến với yêu ma kết thúc, rất nhiều thế lực nhanh chóng khôi phục hoạt động như thường, các thế lực Côn Luân như trước vẫn chiếm cứ nơi này. Khác biệt là, điều kiện vào chiến trường Chư Thần đã được nới lỏng, phần lớn mọi người đều đủ điều kiện, đây cũng là một cách thể hiện sự thiện chí. Những người không đủ điều kiện, dù có vào cũng chưa chắc còn sống mà ra được. Với những người này, không vào còn là lựa chọn tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận